Chương 8: (Vô Đề)

Chắc vì muốn cảm ơn anh bát mì tương trộn ngon kia, hoặc bị gương mặt và dáng người của Trần Lục Nam hấp dẫn, nên Nhan Thu Chỉ không từ chối anh.

Hai người đối với việc này, vô cùng ăn ý, ngoài ý muốn rất phù hợp.

Cũng chỉ có lúc này, Nhan Thu Chỉ sẽ xuất hiện một loại ảo giác, bọn họ giống như một đôi vợ chồng ân ái.

Nhưng Nhan Thu Chỉ không nghĩ tới, hôm nay Trần Lục Nam không có ý định làm người, thậm chí còn nhớ lời cô nói.

Chờ cô bị giày vò ''Chết đi sống lại'' không còn sức lực, thì người đàn ông ghé sát tai cô, mút lấy vành tai cô hơi thở chui vào trong, khàn giọng hỏi: "Ai dùng tương đối tốt?''

Nhan Thu Chỉ khóc không ra nước mắt, cảm nhận được động tác của anh, đầu ngón chân co quắp lại với nhau, mặt ửng hồng, giống như là hoa hồng đang nở rộ, tươi đẹp ướt át.

Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh.

Trần Lục Nam đối với chuyện như thế này có nhiều kiên nhẫn hơn ngày thường rất nhiều, anh không nhanh không chậm, chờ Nhan Thu Chỉ trả lời.

Ừm?

Anh đè nặng âm cuối cong lên, đặc biệt câu người.

Nhan Thu Chỉ không chịu nổi, đến cuối cùng chỉ có thể nhận kinh sợ: ''Anh... Anh dùng tốt... A... Anh dùng tốt hơn so với bạn trên mạng...''

Cũng không biết lời Nhan Thu Chỉ nói gây kích thích thế nào, đêm nay Trần Lục Nam tự triển lãm nhiều mặt ''dùng tốt'' của mình, làm Nhan Thu Chỉ tâm phục khẩu phục.

Xong chuyện, Nhan Thu Chỉ nghĩ, thực ra cô và Trần Lục Nam như bây giờ khá tốt.

Theo nhu cầu, mặc dù không có tình cảm gì, nhưng gặp khó khăn còn có người giúp đỡ, cô không phải lẻ loi trơ trọi một mình, cũng khá tốt.Ngày hôm sau tỉnh lại, vậy mà Trần Lục Nam vẫn còn ở đây.

Nhan Thu Chỉ quay đầu liếc nhìn người đàn ông ngủ bên cạnh mình, vô cùng kinh ngạc. Dựa theo quá trình bình thường, Trần Lục Nam không phải là một người ngủ nướng.

Nhan Thu Chỉ chăm chú nhìn hai giây, trong lòng không thể không cảm khái Trần Lục Nam người này được ông trời thưởng cơm ăn, bề ngoài tốt còn chưa tính, một người đàn ông gần 30 tuổi, làn da có thể tốt như vậy, ngay cả lỗ chân lông cũng không rõ ràng, nhìn qua rất mềm mại mịn màng.

Cô dùng ánh mắt sáng quắc nhìn, mí mắt Trần Lục Nam giật giật.

Nhan Thu Chỉ chột dạ, vừa muốn nhắm mắt lại, ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng bị đối diện nhau.

Con ngươi Trần Lục Nam rất nhạt đáy mắt không có dục vọng mãnh liệt, nhìn qua bình thường hơn rất nhiều, cũng không đến mức làm Nhan Thu Chỉ một giây bị hút vào.

Cô chớp chớp mắt, đánh đòn phủ đầu: ''Anh hôm nay có công việc gì không?''

Trần Lục Nam bình tĩnh nhìn cô vài giây, thấp giọng nói: ''Muốn đi công ty.''

Anh vén chăn lên, ngược lại nhìn cô: ''Buổi tối về nhà.''

Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, Trần Lục Nam đã vào phòng tắm.

Cô thất bại gãi đầu một cái, hít thở sâu suy nghĩ đợi chút nữa nên tìm lý do gì cho hợp lý, thì điện thoại trên tủ đầu giường rung.

Nhan Thu Chỉ vừa nhìn, tay liền dừng lại.

Là mẹ Trần Lục Nam gửi tin nhắn tới, hỏi cô chuyện hai người về nhà ăn cơm tối, trong lời nói còn có chút thăm dò, chắc sợ Trần Lục Nam thay đổi.

Cô ngẫm nghĩ, gửi tin nhắn khẳng định cho mẹ Trần Lục Nam.

Nhan Thu Chỉ:[Mẹ, buổi tối chúng con sẽ về, khẩu vị Trần Lục Nam không thay đổi.]

Mẹ Trần:[Vậy còn Nhan Nhan, tối nay muốn ăn cái gì?]

Nhan Thu Chỉ cúi đầu nở nụ cười, đánh chữ:[Chỉ cần dì làm, Nhan Nhan đều thích ăn.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!