Sau khi kết hôn, lạc thú chủ yếu của Trần Lục Nam là lăn lộn ở chỗ Nhan Thu Chỉ.
Cũng không biết có phải tất cả đàn ông đều như vậy không, dù sao Nhan Thu Chỉ cũng không gặp ai đối lập thế này.
Tất nhiên, cô sẽ không thừa nhận mình rất hưởng thụ chuyện này.
Vợ chồng yêu nhau, làm cái gì cũng thích.
Nhưng đứng ven đường nói loại chủ đề này, cho dù đã qua lâu rồi, nhưng Nhan Thu Chỉ vẫn sẽ xấu hổ, sẽ đỏ mặt, sẽ thẹn thùng.
Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Trần Lục Nam: ''Anh đánh chủ ý này nên anh mới mua cho em cái váy đó?''
Trần Lục Nam thoáng dừng lại, suy nghĩ một chút nói: ''Cũng không thể nói như vậy.''
Anh chậm rãi bổ sung: ''Chủ yếu là cảm thấy em mặc hợp.''
Nhan Thu Chỉ không tin lời anh nói chút nào, nhưng lại không thể không thừa nhận, cô rất thích cái váy này, vừa rồi nếu Trần Lục Nam không mua, sau khi trở về cô cũng sẽ nhớ mãi không quên, muốn mua.
Cô bĩu môi: ''Lời này của anh không có sức thuyết phục.''
Trần Lục Nam cong môi, ghé sát bên tai cô hỏi: ''Ừ, vậy em muốn mặc không?''
''...''
Nhan Thu Chỉ hơi đẩy anh một cái, khẩn trương nhìn xung quanh.
Còn tốt.
Do ở nước ngoài, quanh chỗ bọn họ làm việc không có nhiều người, có cũng là gương mặt ngoại quốc, bọn họ không nhận ra hai người.
Không thấy khuôn mặt quen thuộc, Nhan Thu Chỉ nhẹ nhàng thở ra.
Cô đi về phía trước, lẩm bẩm: ''Đến lúc đó lại nói, bây giờ em đói bụng.''
Vừa mới thử váy cưới tốn không ít sức lức.
Trần Lục Nam cười: ''Được, mang em đi ăn gì đó.''
Ừm.
Cái gì Nhan Thu Chỉ cũng muốn ăn, chủ yếu là muốn ăn thử.
Trần Lục Nam cũng dung túng cô, cô ăn uống không nhiều, trên cơ bản ăn hai phần liền không ăn được nữa, Trần Lục Nam tiếp nhận ăn phần còn lại.
Cả hai đều không phải người có tính lãng phí, so với người bình thường, vẫn có chút hoang phí.
Nhan Thu Chỉ nhìn chằm chằm người trước mặt ăn đồ ăn, cái anh ăn chính là bò bít tết Nhan Thu Chỉ ăn hai phần liền không muốn ăn nữa.
''Trần Lục Nam.''
Cô chống cằm ngồi đối diện anh, nhỏ giọng hỏi: ''Anh không chê em sao?''
Trần Lục Nam nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhướng mày nhìn cô: ''Vì sao lại hỏi vậy.''
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút, cười nói:
"Bò bít tết này là đồ em ăn dư lại.'' ''Sau đó thì sao?'' Giọng điệu Trần Lục Nam bình thản hỏi. Nhan Thu Chỉ nghẹn họng, trong lúc nhất thời không tìm ra lý do gì. Cô im lặng vài giây, nhỏ giọng nói: ''Người khác đều không thích ăn đồ dư lại của người khác.''"Ừm.
"Trần Lục Nam ăn bò bít tết trước mặt xong, rất nghiêm túc nói cho cô biết: ''Anh không phải là người khác.'' Trước khi Nhan Thu Chỉ mở miệng nói chuyện, Trần Lục Nam cười nhắc nhở: ''Em cũng không phải người khác, em là vợ của anh.'' Anh nói: ''Anh ăn đồ dư lại của em, có quan hệ gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!