Nhan Thu Chỉ không nói chuyện.
Cô cảm thấy Trần Lục Nam quá phạm quy, hết lần này đến lần khác, cô căn bản là không thể chống đỡ được.
Hai người đứng ôm nhau tại chỗ, Trần Lục Nam vỗ nhẹ lưng trấn an cô.
Một lát sau, Trần Lục Nam cúi đầu hỏi:
"Không muốn qua đó xem thử xem sao?"
Muốn.
Nhan Thu Chỉ chớp chớp mắt, cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn trong người lại, giọng nói mơ hồ:
"Anh đưa em qua đó, em muốn xem những cái đèn đó."
Trần Lục Nam thở phào nhẹ nhõm: Được.
Đèn hai bên là loại đèn ông sao và ông trăng phổ biến trên mạng, rất đẹp, toàn bộ được kết nối với nhau, dường như một dải ngân hà lỗng lậy, sáng chói và bắt mắt.
Cô men theo những chiếc đèn ông sao và ông trăng đó đi vào bên trong, ngoài những chiếc lều và bếp nướng đã được dựng sẵn, bên cạnh đó còn có một bó hoa.
Nhan Thu Chỉ lại quay đầu nhìn về phía Trần Lục Nam.
Trần Lục Nam mỉm cười, đi tới cầm bó hoa lên tặng cho cô:
"Hoa đưa tới lúc buổi chiều, nhưng đó không phải là do anh tự mang tới."
Anh muốn tự mình mang đến thêm một lần nữa.
Nhìn những bông hoa tươi mỏng manh trước mặt, Nhan Thu Chỉ vươn tay nhận lấy: Cảm ơn.
Cảm ơn sự cảm động đêm nay.
Trần Lục Nam vươn tay nhéo nhéo mặt của cô: Có đói bụng không?
Đói.
Trần Lục Nam cười, cúi đầu kéo lại ống tay áo, xắn tay áo lên cẳng tay, lộ ra đường nét uyển chuyển của cánh tay, anh bắt đầu bật lửa nướng thịt.
Nhan Thu Chỉ đứng bên cạnh quan sát, chỉ cảm thấy con người này chỗ nào cũng đều rất thích thú.
Dù là ngoại hình hay tính cách, giống như đều biến thành dáng vẻ mà cô yêu thích nhất.
Cô nhìn mọi đồ vật của Trần Lục Nam, nhìn chằm chằm vào góc nghiêng mặt của anh, thất thần.
Trần Lục Nam chuyên chú làm việc, vì tính cách cá nhân, anh làm chuyện gì đều có thể làm một cách hoàn hảo.
Động tác tay của anh rất nhanh, anh nướng thịt cho Nhan Thu Chỉ ăn.
Những đèn ngôi sao xung quanh sáng lên, cùng với ánh trăng sáng, làm nổi bật đôi lông mày và đôi mắt trong veo của người đàn ông được điêu khắc sâu sắc, khiến người ta trầm luân trong vẻ đẹp mê hồn đó,
Lông mi của anh rất dài, không hề thua kém của Nhan Thu Chỉ, khi mắt anh hơi cụp xuống, có một bóng nhỏ dưới hàng lông mi, trông rất độc đáo.
Nhan Thu Chỉ nhìn thẳng vào anh, rất lâu sau cũng không thể rời mắt được.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trần Lục Nam ngẩng đầu nhìn sang.
Cô bị bắt, trái tim đập loạn xạ, giọng nói văng vẳng bên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!