Vầng trán ấm áp, hơi ấm còn sót lại rất lâu vẫn chưa tan đi.
Nhan Thu Chỉ muốn làm cho mình bình tĩnh lại một chút, muốn nói với chính mình cái này không có gì, chỉ là hôn lên trán mà thôi, không có gì kích động cả, nhưng nhịp tim đó không thể chậm lại được.
Cô chưa bao giờ biết rằng, Trần Lục Nam sẽ đưa ra một vào suy luận.
Lông mi của cô run lên và gương mặt ửng hồng.
Sau khi Trần Lục Nam hôn xong, anh xoay người lấy mũ vào khẩu trang ở bên cạnh đeo lên cho cô, khi ngón tay anh vô tình chạm vào mà cô, anh giật mình vì cái chạm nhẹ nhàng đó.
Anh cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý cười:
"Tại sao em không nói gì?"
Giật mình một cái, nhịp tim bị đè nén của Nhan Thu Chỉ lại trở nên ấm áp lại, cô cắn chặt môi, rất lâu sau mới nói ra một câu:
"Không có ai theo đuổi người khác như anh cả."
Ừm.
Trần Lục Nam không hiểu.
Nhan Thu Chỉ tức giận trừng mắt nhìn anh, tức giận nói:
"Người còn chưa theo đuổi được anh đã bắt đầu hôn trộm rồi, anh cảm thấy anh có phải là có hơi nhanh rồi không?"
Trần Lục Nam nhướng mày: Nhanh?
…..
Chủ đề đã thay đổi một cách khó hiểu, Nhan Thu Chỉ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Trần Lục Nam, rất lâu cũng không nói nên lời.
Đến cuối cùng, cô chỉ có thể giả vờ tức giận đẩy người ta ra:
"Được rồi, em đi đây."
Trần Lục Nam nhìn bóng lưng tức giận của cô mà bật cười.
Như vậy thật tốt.
Anh thích Nhan Thu Chỉ thể hiện tính cách nhân vật chân thật nhất của mình, ngay cả khi được nuông chiều, vậy thì sao.
Anh sẽ bảo vệ.
Sau khi ra khỏi khách sạn, cả hai giữ thái độ đơn điệu.
Vào đêm ngày lễ tình nhân, người bên ngoài nói nhiều cũng không nhiều, nói ít thì cũng không ít. Đúng như lời chị Manh nói, ngày lễ tình nhân, nếu như người có người yêu thì nước chảy tất thành sông là ngủ ở khách sạn rồi, sẽ không ra ngoài nữa.
Nghĩ đến đây, Nhan Thu Chỉ không khỏi ho khan một tiếng.
Dừng lại.
Trong đầu đang suy nghĩ gì vậy, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bên vẫn còn có người, nhưng ít, nơi này có chút hẻo lánh, lại là một vùng nông thôn nghiêm chính, màn đêm im ắng, chỉ có tiếng ve sầu và chim chóc ríu rít.
Nhan Thu Chỉ nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh.
"Chúng ta đi đâu vậy?"
Trần Lục Nam cúi đầu thấp giọng nhìn cô nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!