Hơi thở của anh thổi vào sau tai, khiến cơ thể Nhan Thu Chỉ căng lên, cô cúi đầu, nhìn Trần Lục Nam hiện tại như vậy, đột nhiên cảm thấy có thể mình sẽ chẳng kiên trì được bao lâu.
Cô chưa bao giờ biết, sau khi Trần Lục Nam nói thích cô sẽ hành động rõ ràng như vậy, khác biệt hoàn toàn so với trước kia.
Trần Lục Nam như vậy, Nhan Thu Chỉ căn bản chống đỡ không nổi, đạo hạnh của cô quá nông cạn.
Cô run rẩy, đè trái tim đập đang quá nhanh lại, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu:
"Công ty anh không sao chứ?"
Trần Lục Nam dừng một chút, cúi đầu cười: Ừ, xử lý xong rồi.
Thật ra khi nhận được tin nhắn của cô, Trần Lục Nam đã ở sân bay.
Vốn anh định buổi sáng sẽ tình cờ gặp cô trên máy bay, thế nhưng có một cuộc họp hoàn toàn không thể dời đi được, Trần Lục Nam không thể không đi làm việc trước, xử lý xong giấy tờ khẩn cấp rồi mới đến sân bay.
Về phần những chuyện rườm rà khác, anh dặn dò trợ lý, không xử lý được thì trực tiếp đến nhà tìm một vị Trần tổng khác, vị kia đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, nghĩ ngơi, hết sức nhàn rỗi.
Trợ lý không nói gì, chỉ có thể rưng rưng nhìn Tiểu Trần tổng bỏ lại công việc rồi tháo chạy.
Nhan Thu Chỉ nghe vậy, hơi không rõ sâu trong nội tâm mình rốt cuộc là cảm giác gì.
Tim cô đập như sấm, nhưng lý trí vẫn còn tồn tại.
Lý trí và cảm tính giống như đang đánh nhau, một loại tình cảm bị đè nén nào đó muốn tuôn trào ra ngoài, đang lúc kịch liệt, tiếng chuông cửa cắt đứt sự mập mờ quanh quẩn giữa hai người.
Nhan Thu Chỉ lập tức hoàn hồn khỏi sự dịu dàng vừa rồi của Trần Lục Nam, nói: Châu Châu đến rồi.
Cô ghé mắt nhìn Trần Lục Nam, ý tứ rất rõ ràng.
Trần Lục Nam nhướng mày, áo khoác trong tay còn chưa đặt xuống, cơ thể chậm rãi đứng thẳng lên, ánh sáng rơi trên người anh.
Anh phải trốn đi à?
Nhan Thu Chỉ nghẹn lời, không hiểu sao lại có thể nghe ra chút ai oán từ lời nói này của anh.
Cô mím môi, nhìn sắc mặt Trần Lục Nam, đột nhiên cảm thấy người ta ngàn dặm xa xôi đến xin lỗi, cô còn bảo người ta trốn đi, hình như quả thật cũng không giống chuyện một con người làm ra được.
Suy nghĩ một lúc lâu, Nhan Thu Chỉ đi tới cửa nhìn, bỏ lại một câu: Tùy anh.
Nói xong, cô mở cửa.
"Chị Nhan Nhan, em đến rồi đây."
Châu Châu hưng phấn nói:
"Em còn mang cho chị…" Sau khi nhìn thấy người đàn ông trong phòng, hai chữ đồ ăn kẹt lại trong cổ họng cô ấy.
Châu Châu không dám tin mở to mắt, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Trần… thầy Trần?
Trần Lục Nam quay đầu nhìn về phía Châu Châu, ánh mắt thâm thúy, hơi gật đầu: Xin chào.
Châu Châu há miệng, kích động nhìn anh rồi lại nhìn Nhan Thu Chỉ, hơn nửa ngày mới nặn ra một câu: Chị Nhan Nhan...
Vào trong trước đã.
Nhan Thu Chỉ nhìn cô ấy một cái, thản nhiên hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!