Trần Lục Nam là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm rất nặng, sau khi đồng ý ly hôn với Nhan Thu Chỉ, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ly hôn.
Cho dù, ban đầu quả thực không có tình cảm.
Nhưng anh có trách nhiệm.
Hôm nay anh nói câu này, đã phá lệ hiếm thấy.
Chỉ tiếc, đây không phải là điều Nhan Thu Chỉ mong muốn.
Trần Lục Nam đi rồi, trong phòng khách khôi phục lại sự yên lặng.
Nhan Thu Chỉ ăn nốt ít mì sợi xong, đến mức nhìn chiếc bát đẹp đẽ đựng mì sợi ăn ngon lúc đầu kia, qua mười phút sau, đã hút hết nước dùng, cũng trở nên dính sền sệt, khiến người ta nhìn không muốn ăn.
Mì sợi như thế, người cũng như thế.
Ngày trước, thực ra Nhan Thu Chỉ còn rất phóng khoáng, nhưng gần đây, cô cảm thấy mình càng ngày càng tính toán chi li.
Buổi tối hôm đó, sau khi ăn xong Nhan Thu Chỉ mở một bộ phim điện ảnh ra xem.
Đang xem, điện thoại hơi rung lên.
Cô cúi đầu nhìn thấy, là tổ chế tác « Slow Life » gửi tin nhắn tới, nhắc nhở cô tối nay chương trình phát sóng, nếu không ngại thì muốn cô chuyển tiếp tuyên truyền trên Weibo một chút.
Lúc này Nhan Thu Chỉ mới chợt bừng tỉnh phát hiện, hoá ra khoảng thời gian quay xong chương trình này lần trước, mới qua nửa tháng.
Rõ ràng... Dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô trả lời tin nhắn đồng ý xong, tiếp tục xem phim điện ảnh. Xem mệt mỏi, Nhan Thu Chỉ bắt đầu tập yoga trong phòng, sau khi cả người thoải mái liền vào phòng tắm ngâm bồn dưỡng da đi ngủ.
Nhan Thu Chỉ đột nhiên phát hiện cuộc sống một mình thực sự có chút thú vị.
Hôm sau, cân nhắc đến việc cô vừa mới về nước, chị Manh chưa sắp xếp công tác cho cô.
Nhan Thu Chỉ ngủ thẳng đến tự tỉnh, vừa dậy không bao lâu thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa ngoài phòng.
Cô có hơi kinh ngạc, trong trí nhớ cô, không có khả năng Trần Lục Nam sẽ đến đây.
Vừa đi tới cửa, thật đúng là không phải.
''Chào ngài, là nhà Nhan tiểu thư sao?''
Nhan Thu Chỉ: ''... Có chuyện gì?''
''Chúng tôi được Trần tiên sinh mời đến đưa cơm cho Nhan tiểu thư.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Cô mở cửa, nhìn người đứng ngoài cửa, là nhân viên làm việc tại khách sạn nào đó.
Cô cúi đầu nhìn túi đồ cầm trên tay, nhàn nhạt nói: ''Thật xin lỗi, tôi không cần.''
Nhân viên công tác có chút khó xử, nhìn cô nói: ''Nhan tiểu thư, Trần tiên sinh nói nhất định phải đưa đến tay cô.''
Anh ấy nói: ''Có thể phiền cô ký nhận được không?''
''...''
''Không thể.''
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!