Không khí trên núi trong lành, đêm vắng hiu quạnh.
Vốn dĩ là một đêm yên tĩnh, nhưng nó đã trở nên đặc biệt vì một số chuyện của hai người.
Nửa đêm, âm thanh trong phòng không ngừng vang lên.
Giọng nói trầm thấp của người phụ nữ cùng tiếng thở dốc triền miên của người đàn ông hòa vào với nhau khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Khi bắt đầu Nhan Thu Chỉ miễn cưỡng đáp lại anh, nhưng cuối cùng, toàn bộ suy nghĩ của cô đã bị người đàn ông dẫn dắt đi.
Ngọn đèn trên chiếc bàn đầu giường dường như đang lay động khiến cô thực hoa mắt. Nhưng ngay sau đó cô phát hiện ra
- không phải là ngọn đèn đang rung chuyển, mà là cô.
Khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện trong màn đêm, đường nét thanh tú, mặt mày tinh xảo, sống mũi cao thẳng, khi anh cúi đầu xuống, Nhan Thu Chỉ có thể nhìn thấy được dục vọng trong con người của anh.
Là đối với cô.
Trên trán anh có mồ hôi, chảy dài xuống cằm, gọi cảm và quyến rũ.
Yết hầu cuộn lên đó của anh càng khiến Nhan Thu Chỉ muốn ngừng nhưng không được. Dường như…. có chút muốn chìm đắm vào thế giới do anh tạo ra này.
…..
Bóng đêm kiều diễm, thuyền vẫn chưa dừng.
Trong phòng ngủ có ánh sáng, bàn tay Trần Lục Nam bị người khác đè lên tê dại, mí mắt anh khẽ nhúc nhích, rồi từ từ mở ra.
Vừa mở mắt ra, anh liền nhìn thấy người trong vòng tay mình.
Nhan Thu Chỉ cuộn tròn trong vòng tay anh, đang say ngủ. Mái tóc đen dài xoăn rối buông xõa trên gương mặt cô, hợp với làn da trắng ngần của cô càng khiến cô trở nên quyến rũ hơn.
Có lẽ là hơi khó chịu, cô đặt bừa tay sang một bên, vô thức dụi vào trong lồng ngực của Trần Lục Nam cọ cọ.
Chiếc chăn bông trượt xuống, để lộ gần hết cánh tay của cô.
Vì là nghệ sĩ nên vóc dáng của Nhan Thu Chỉ luôn được duy trì rất tốt, cánh tay thon gọn mịn màng, cơ bắp đều và làn da trắng như tuyết.
Trên cổ cô vẫn còn một chút dấu vết, là vết tích của đêm qua.
Ánh mắt Trần Lục Nam tối sầm lại, cảm giác tê dại trên cánh tay dần truyền đến, Nhan Thu Chỉ dường như đã gối lên cánh tay anh cả đêm qua.
Anh sững lại, vừa định đứng dậy, Nhan Thu Chỉ đã nhỏ giọng lẩm bẩm: Sáng quá.
Trần Lục Nam ngước mắt nhìn, phía bên cửa sổ có một vết nứt dài mà tối qua anh không quá chú ý, không hoàn toàn kéo lại.
Anh dừng lại, cầm điều khiển từ xa ở bên cạnh đóng rèm cửa lại.
Nhan Thu Chỉ trở mình, lại ngủ tiếp.
…..
Khi Nhan Thu Chỉ tỉnh lại, thời gian đã không còn sớm nữa.
Cô đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc vào ngày đầu tiên của năm mới, còn bỏ lỡ cả cơ hội ngủ ngoài lều nữa.
Khi cô ra ban công xem, những chiếc lếu đã được dựng sẵn ở dưới tầng đều đã được thu dọn.
Nhan Thu Chỉ bĩu môi, có chút không vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!