Đêm khuya, nhà ở khu biệt thự này luôn cách nhau rất xa, căn nhà này của hai người lại ở nơi hẻo lánh nhất, cũng lớn nhất, thiết kế đặc biệt nhất.
Cho dù Nhan Thu Chỉ bắt đầu đánh đàn như thế nào, náo loạn ra sao, cũng sẽ không làm phiền đến mọi người.
Phòng đàn rất lớn, có một cái cửa sổ sát đất, một bên khác còn bày một vài nhạc cụ.
Tuy rằng cô cũng không biết nó được đặt ở phòng đàn từ lúc nào.
Ban đầu Nhan Thu Chỉ được đặt lên đàn dương cầm mà hôn, dần dần, tư thế của hai người thay đổi.
Ngồi vậy không thoải mái, Nhan Thu Chỉ được Trần Lục Nam mạnh mẽ ôm vào lòng anh.
Đuôi mắt cô ướt át, hai má phiếm hồng, đến cả cổ cũng trở nên đỏ ửng.
Lễ phục hơi vướng víu, Trần Lục Nam cúi đầu hôn cái cổ thon dài của cô, rồi cứ thế hôn xuống. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, cách lớp quần áo đốt cháy da thịt cô.
Nhan Thu Chỉ bị lòng bàn tay ấm nóng của anh làm cho nóng cháy, thân thể run rẩy.
Lễ phục bị vứt sang một bên, Nhan Thu Chỉ còn chưa kịp đau lòng, Trần Lục Nam đã đánh lạc hướng suy nghĩ của cô.
Cơ thể cô căng lên, cắn môi đè âm thanh của mình xuống.
Nơi đáy mắt Trần Lục Nam là dục vọng cuồn cuộn, giờ phút này không hề che dấu một chút nào. Lúc Nhan Thu Chỉ lơ đãng chạm phải liền bị anh dẫn dắt đi.
Cô ưm một tiếng, âm thanh ngâm nga uyển chuyển, êm tai động lòng người.
Trần Lục Nam bóp eo cô, hơi dùng sức.
Đôi chân đang buông thỏng của Nhan Thu Chỉ duỗi thẳng, đầu ngón chân cuộn tròn lại, hô hấp cũng dồn dập thêm vài phần.
Hai má cô ửng hồng, da thịt trắng nõn hồng hào, dưới bóng đêm, quyến rũ người khác xâm nhập.
Lúc vô ý ngẩng đầu, Nhan Thu Chỉ còn nhìn thấy bóng dáng phản chiếu trên cửa sổ sát đất, là của cô và Trần Lục Nam.
Hai người ngồi trên cái ghế phía trước đàn dương cầm, nhìn có vẻ bình thường, nhưng trên thực tế...
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, có lẽ Trần Lục Nam đã nhận ra cô thất thần, mút vành tai cô một cái, khiến cho cơ thể Nhan Thu Chỉ run lên từng đợt.
Trong một khoảnh khắc như vậy, hình như Nhan Thu Chỉ còn nghe được tiếng tim anh đập.
Nhịp đập đó, như thể là vì cô........
Sau đó Nhan Thu Chỉ làm thế nào trở lại phòng, cô đã không còn nhớ rõ nữa.
Ấn tượng cuối cùng của cô chỉ dừng lại ở lúc hai người đứng dậy khỏi cái ghế trước cây đàn dương cầm, sau đó... hình như đi đến cửa sổ sát đất mà cô chụp ảnh lúc đầu?
Lúc Nhan Thu Chỉ tỉnh lại, Trần Lục Nam đã không còn ở trong phòng nữa.
Cô xoa xoa đôi mắt mệt mỏi và thân thể đau nhức của mình, cầm điện thoại lên nhìn, sắp mười hai giờ.
Nhìn hơn mười tin nhắn chị Manh gửi đến, Nhan Thu Chỉ lập tức mở khoá điện thoại, sau khi xem nội dung tin nhắn của chị ấy, cô mới dần nhận ra tối hôm qua mình quên đăng weibo.
Ngoài việc nhắn tin cho cô, chị Manh còn gọi điện thoại nhưng đều bặt vô âm tín.
Nhan Thu Chỉ lướt xem tin nhắn của chị ấy, trái tim đập thình thịch, cô cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
Lướt xuống nữa, cô nhìn thấy hai tin nhắn cuối cùng của chị Manh.
Chị Manh: [Em trở nên kiêu ngạo và lạnh lùng như vậy từ khi nào thế?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!