Ngày hôm sau, lễ trao giải được quảng cáo rầm rộ từ mấy ngày trước cuối cùng cũng đến rồi.
Công ty của Nhan Thu Chỉ vốn đã mượn cho cô một bộ lễ phục, nhưng cô nói rằng không cần, cô có thể tự chuẩn bị được, nên đã từ chối.
Khi đến phòng trang điểm, Châu Châu nhìn cô:
"Chị Nhan Nhan, lễ phục của chị đâu?"
Nhan Thu Chỉ mỉm cười:
"Lát nữa sẽ giao đến sau."
Châu Châu tò mò nhìn cô:
"Chị tự mình xuất tiền mượn sao?"
Không phải.
Hả? Châu Châu tò mò: Chị mua sao?
Nhan Thu Chỉ nhướng mày mang theo ý cười: Cũng không phải.
Châu Châu không hiểu.
Cô ấy ghé vào một bên nói:
"Em muốn xem nó trông như thế nào, một lát nữa phía Quan Hà nhất định sẽ đăng ảnh."
Nhan Thu Chỉ suy nghĩ một chút:
"Không cần sợ, em phải tin tưởng chị Nhan Nhan của em chứ, sẽ không bị nghiền nát."
Dù chưa nhìn thấy bộ lễ phục nhưng cô tin tưởng vào mắt nhìn của Trần Lục Nam.
Ngày hôm qua cô đã kêu Trần Lục Nam chống lưng, nhưng Nhan Thu Chỉ thật sự không nghĩ tới anh sẽ hỗ trợ như thế nào, kết quả là Trần Lục Nam cầm điện thoại di động nhìn cô, đột nhiên hỏi cô về chuyện bộ lễ phục.
Bộ lễ phục mà công ty mượn cho Nhan Thu Chỉ thực ra không xấu nhưng trông hơi rườm rà.
Cá nhân cô không thích nó cho lắm.
Sau khi Trần Lục Nam nghe thấy, anh yên lặng vài giây rồi bảo cô nói với công ty là trả hàng đi, anh sẽ bảo người gửi đến cho cô.
Đương nhiên, Nhan Thu Chỉ sẽ không từ chối.
Chưa kể đến việc tặng lễ phục, cô thích những bộ váy đẹp, giống như những người bình thường khác. Cái được Trần Lục Nam tặng chắc chắn sẽ tốt hơn cái công ty mượn.
Một lúc sau, có người đi tới.
Châu Châu quay đầu lại nhìn, người đó nói: Cô Nhan.
Nhan Thu Chỉ gật đầu.
Người đó đưa cho hai người họ hai chiếc hộp:
"Đây là có người ủy thác nhờ chúng tôi đưa tới đây."
Cám ơn.
Sau khi nhận lấy, Châu Châu kích động nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!