Chương 16: (Vô Đề)

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nhan Thu Chỉ nghe thấy được tiếng nước chảy trong phòng tắm.

Cô cọ cọ gối đầu, dáng vẻ lười biếng.

Cô đang cọ thì Trần Lục Nam từ bên trong đi ra.

Anh đã thay bộ quần áo khác, vẫn trang phục nhàn nhã, nhưng khí chất tốt, nhìn đặc biệt đẹp trai, nếu không phải biết anh cởi quần áo ra là hạng người gì, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã bị dáng vẻ mặt người dạ thú của anh lừa.

''Ai đưa quần áo đến cho anh vậy?''

Trần Lục Nam đứng trước gương sửa sang lại cổ áo, thấp giọng nói: ''Vương Khang.''

Chắc vừa mới ngủ dậy, nên giọng nói của người đàn ông có chút ám muội không rõ, làm Nhan Thu Chỉ không hiểu sao liền nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, tiếng thở dốc của người đàn ông sát bên tai cô.

Lỗ tai cô nóng lên, hốt hoảng nói: ''À, vì sao em không nghe thấy tiếng chuông cửa?''

Trần Lục Nam không lên tiếng, chỉ vân đạm phong khinh[1] nhìn cô.

[1] Vân đạm phong khinh: nhẹ như mây gió.

Cô vừa liếc mắt một cái đã hiểu chuyện xưa.

Cô nghẹn lời, vén chăn lên xuống giường:

"Em là quá mệt mỏi mới ngủ như chết.'' Trần Lục Nam"Ừ" một tiếng: ''Anh biết.''

Nhan Thu Chỉ vừa định phản bác nói: ''Anh biết cái gì mà biết'', nhưng sau khi đối diện với ánh mắt vô cùng hàm xúc kia của Trần Lục Nam, cô ngậm miệng.

Không được, sao đề tài đột nhiên chuyển hướng về buổi tối hôm qua vậy.

Rõ ràng giữa ban ngày ban mặt cô không cần nói chuyện này với Trần Lục Nam.

Nghĩ, Nhan Thu Chỉ tức muốn hộc máu vào phòng tắm, cô vẫn nên chạy nhanh đi rửa mặt tỉnh táo một chút tốt hơn.Hai người chuẩn bị xong, Nhan Thu Chỉ không dám để cho Trần Lục Nam quang minh chính đại xuất hiện, thu dọn đồ xong liền thúc giục Trần Lục Nam xuống bãi đỗ xe chờ mình, cô đi trả phòng.

Mặc dù trong lòng Trần Lục Nam không tình nguyện, nhưng vẫn phải xuống.

Nhan Thu Chỉ trả phòng xong, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí trốn tránh chui vào xe anh.

Vừa lên xe, cô đã khôi phục dáng vẻ đẹp lạnh lùng của mình.

''Chào Nhan tiểu thư.''

Vương Khang nói.

Nhan Thu Chỉ gật đầu, thản nhiên nói: ''Đã lâu không gặp Vương Khang.''

Vương Khang cười một tiếng: ''Cũng không lâu, tháng trước vừa mới gặp, Nhan tiểu thư càng ngày càng đẹp.''

Nhan Thu Chỉ liếc anh ấy, rất hưởng thụ rắm cầu vồng của Vương Khang: ''Anh cũng vậy, càng ngày càng đẹp trai.''

Hai người trò chuyện, từ đầu tới cuối Trần Lục Nam không xen vào.

Bỗng dưng, đột nhiên Vương Khang phanh gấp, làm Nhan Thu Chỉ đang ngồi không vững không để ý, đổ xuống bên cạnh Trần Lục Nam.

Trần Lục Nam thò tay, đỡ người lên, ánh mặt lạnh lùng nhìn Vương Khang: ''Chú ý một chút.''

Vương Khang rùng mình một cái, vội vàng nói: ''Vâng.''

Lần này Vương Khang không dám mất tập trung tán gẫu với Nhan Thu Chỉ nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!