Vì đã là ban đêm nên hành lang khách sạn vô cùng yên tĩnh.
Một phần là vì đoàn phim Nhan Thu Chỉ bọn họ đã bao hết một tầng này, giờ phút này Trần Lục Nam thân thể như ngọc đứng cách đó không xa, hoàn toàn không có ai phát hiện.
Thậm chí không ai biết anh đến đây từ lúc nào.
Anh mặc bộ áo gió màu đen, hòa làm một với bóng đêm.
Lúc này, Nhan Thu Chỉ sinh ra một loại không dám nhìn cảm xúc anh.
Rõ ràng cô cũng không làm gì cả.
Ánh mắt Trần Lục Nam bình thản nhìn hai người, gật đầu: Ừm.
Ngay sau đó Lâm Cánh phản ứng lại, anh ta nghĩ đến lời Nhan Thu Chỉ vừa nói, có một loại tâm trạng không nói ra được.
Nhưng rất nhanh, Lâm Cánh đã điều chỉnh xong.
Anh ta nhìn Trần Lục Nam, nhíu mày hỏi: ''Vì sao thầy Trần lại đến đây?''
Trần Lục Nam tạm dừng, lướt qua Lâm Cánh nhìn về phía Nhan Thu Chỉ, giọng nói trầm thấp, không nhanh không chậm nói: "Anh hỏi cô ấy.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Nhìn ánh mắt sáng quắc của hai người họ, giờ phút này Nhan Thu Chỉ cảm giác mình giống như thằng tra nam vậy.
Cô nghẹn lời, đối với hành vi Trần Lục Nam ném vấn đề nan giải cho mình rất khó chịu, nhưng cô vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.
Cô im lặng, bình tĩnh nói: ''Thầy Trần đến tìm ― ―'' chữ tôi còn chưa nói xong thì vang lên tiếng cửa thang máy cách đó không xa, theo sau là có người đi ra.
Âm thanh rất lớn, dáng vẻ ồn ào nhốn nháo.
Nhan Thu Chỉ nhìn sang, là các diễn viên khác trong đoàn phim.
Sau khi mấy người thấy bọn họ trên hành lang cũng ngẩn cả người.
''Đạo diễn Lâm?''
''Thu Chỉ, sao các người lại ở đây?''
Đang khi nói chuyện, có người nhìn thấy Trần Lục Nam: ''Thầy Trần, ngài cũng ở?''
Ngay lập tức, bầu không khí trên hành lang càng lúng túng hơn.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mãi mới phản ứng được chút gì đó, đặc biệt là sau khi nhìn thấy trên tay Lâm Cánh cầm bó hoa, một vị nam diễn viên há miệng hồi lâu, không thể nghẹn ra một chữ.
Xấu hổ.
Vô cùng xấu hổ.
Nếu không phải mình không thể đi trước, Nhan Thu Chỉ suýt nữa đã muốn trực tiếp chui về phòng, khóa cửa lại.
Về phần Lâm Cánh và Trần Lục Nam, cô không muốn để ý tới.
Lâm Cánh chưa trả lời, Trần Lục Nam liếc ánh mắt Nhan Thu Chỉ đang tránh né, thấp giọng nói: ''Ừm, tôi đến tìm Nhan Thu Chỉ có chút việc.
"Mọi người sửng sốt, dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra."Thầy Trần và Thu Chỉ quen biết à?''
Mặc dù mấy người tò mò quan hệ hai người, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trần Lục Nam quét qua, lập tức rùng mình một cái: ''Vậy thầy Trần và Thu Chỉ các người nói chuyện tiếp đi, chúng tôi trở về phòng trước.''
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!