Thực ra sau khi Trần Lục Nam hôn xong, Nhan Thu Chỉ mới kịp phản ứng.
Mùi hương trên người anh quá đặc biệt, khiến người ta quên cả hô hấp.
Trong căn phòng mờ tối, gương mặt người đàn ông bị bóng tối che mất, thỉnh thoảng hiện ra, mồ hôi từ trên trán chảy xuống, rơi trên người cô, tích tụ lại một chỗ.
Một lần tình cờ Nhan Thu Chỉ mở mắt ra thấy một màn hormone câu người như vậy.
Ở trên giường, từ trước đến giờ Trần Lục Nam không giống người sẽ nín nhịn, tương đối... Anh đặc biệt hiểu làm thế nào để Nhan Thu Chỉ động tình, cũng chỉ đối với chuyện này, anh sẽ càng có nhiều kiên nhẫn hơn so với bình thường.
Nhan Thu Chỉ cảm thấy mình bị gương mặt và dáng người của anh câu dẫn, mới có thể không kháng cự chút nào, thậm chí còn trầm luân trong đó cùng anh.........
Bóng đêm tươi đẹp, gió ngoài cửa sổ làm lay động rèm che, từng cơn gió dịu nhẹ thổi tới.
Một lúc lâu sau, hai người tắm xong rồi ra ngoài.
Khi trở về giường, Nhan Thu Chỉ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Mặc dù cơ thể mỏi nhừ, nhưng tinh thần vẫn sung mãn.
Cô ngước mắt, nhìn người đàn ông đi ra từ phòng tắm. Trên người anh đã thay một bộ quần áo ngủ, là màu tối, áo ngủ này có hơi bó sát người, lúc anh đi qua đi lại thỉnh thoảng có thể thấy đường nét cơ bụng hấp dẫn khiến người ta mơ màng.
Trần Lục Nam luôn chăm chỉ luyện tập, còn có chuyên gia dinh dưỡng phụ trách ăn uống, nên dáng người của anh được chăm sóc rất tốt, so với bất luận người nào Nhan Thu Chỉ biết rất rõ.
Cô nhìn chăm chú không chớp mắt vài giây, khi ánh mắt Trần Lục Nam nhìn đến, cô đánh đòn phủ đầu: ''Em khát.''
Trần Lục Nam nhướng mày, vừa định tiến lên, Nhan Thu Chỉ liền chỉ vào anh nói: ''Em muốn uống nước.''
Lúc Trần Lục Nam hỏi, Nhan Thu Chỉ tưởng là uống nước thật, trước khi về nhà cô và Châu Châu ăn hai gói que cay, về đến nhà còn chưa kịp uống nước đã ngủ mất.
Làm cổ họng cô vẫn luôn khô.
Trần Lục Nam đứng tại chỗ không nhúc nhích, Nhan Thu Chỉ vội vàng bổ sung thêm một câu: ''Em muốn uống nước đúng nghĩa.''
Lời này có ám chỉ rất rõ với Trần Lục Nam
- là nước thật, chứ không phải một loại ý tứ uống nước khác.
Chắc Trần Lục Nam đã thỏa mãn, nên bình tĩnh nhìn cô một lúc rồi đi xuống tầng, khi trở lại, trong tay anh không chỉ cầm một ly nước ấm, có thêm một phần đồ ngọt.
Nhan Thu Chỉ nghi ngờ nhìn: ''Anh lớn vậy buổi tối còn ăn đồ ngọt?''
Trần Lục Nam không nhanh không chậm nói: ''Cho em.''
......?
Nhan Thu Chỉ khiếp sợ nhìn anh.
Người đàn ông này từ khi nào tri kỷ như vậy còn biết bổ sung thể lực cho cô?
Một giây sau, Trần Lục Nam đánh vỡ ảo tưởng của cô: ''Vương Khang cho, sáng mai không thể ăn.''
Nhan Thu Chỉ: ''...''
Nói thật, nếu cô không đồng ý ''Ép dạ cầu toàn[1]'' liên hôn thương nghiệp với Trần Lục Nam, lấy loại tính cách này của người đàn ông, cả đời cũng không cưới được vợ.
[1] Ép dạ cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Nhan Thu Chỉ vừa định từ chối, trong lúc lơ đãng được đút miếng bánh vị dâu tây, cô lập tức nuốt lời nói bên miệng vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!