Nói thật thì, uống không ngon.
Tay Nhan Thu Chỉ cứ như vậy cứng đờ giữa không trung, hơi không dám nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cô nuốt ngụm rượu trong miệng, vội vàng đặt ly xuống: Xin lỗi.
Đối mặt với ánh mắt sáng quắc và lấp lánh sự hóng hớt của mọi người, Nhan Thu Chỉ giải thích:
"Tôi tưởng đó là nước trái cây của tôi."
Mặc dù mọi người không nhất thiết phải tin lời giải thích này, nhưng cô thực sự không cẩn thận cầm nhầm.
Trong mắt Bác Ngọc đầy sự hài hước, còn muốn trêu chọc thêm vài câu, nhưng lại chạm phải ánh mắt Trần Lục Nam đang nhìn lướt qua.
Anh ấy nhướng mày, khóe miệng chứa ý cười, thu lại lời nói đã đến bên miệng.
"Trong phòng bao quá tối, cầm nhầm cũng bình thường."
… Có người muốn bảo vệ vợ, thật nhàm chán.
Mọi người nghe thấy lời này của Bác Ngọc, cười đáp lại.
Lâm Cánh nhìn qua, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng phân phó:
"Chỉnh đèn sáng lên một chút."
Trong lòng mọi người trong phòng bao đều biết rõ, nhưng không nhiều lời.
Nhan Thu Chỉ không để ý đến ánh mắt của những người khác, sau khi bỏ ly rượu uống nhầm xuống, đến cả trò chơi cũng không chơi.
Cô cúi đầu nói chuyện phiếm với Thẩm Mộ Tình, lộ ra cái gáy mảnh khảnh, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, cổ cô trắng đến mức vô cùng bắt mắt.
Trần Lục Nam hơi cụp mắt nhìn ly rượu đã bị uống hơn phân nửa, đưa tay nới lỏng một cái cúc áo sơ mi, lúc này mới cầm lấy ly trước mặt uống một hơi cạn sạch.
Anh làm rất thản nhiên, khiến cho nhân viên công tác vừa định nói đổi cho anh một ly khác cũng lập tức á khẩu không nói nên lời.
Thầy Trần...
Người đó nhỏ giọng hỏi:
"Ngài có cần đổi ly rượu khác không ạ?"
Mặt Trần Lục Nam không chút biểu cảm, nói: Không cần.
Nhân viên công tác há miệng, còn định thuyết phục anh, bị con ngươi thâm trầm của Trần Lục Nam liếc qua, anh ta lập tức ngậm miệng.
"Vậy tôi rót thêm cho thầy Trần ít rượu."
Yết hầu Trần Lục Nam lăn lên lăn xuống, cúi đầu đáp một câu: Ừm.
Chờ người rót rượu đi khỏi, Nhan Thu Chỉ dùng dư quang nhìn cái ly kia, cảm thấy nhìn thế nào cũng chướng mắt. Trần Lục Nam này điên rồi sao, sao mà còn uống nữa.
Nghĩ vậy, cô tức giận đá anh một cái dưới gầm bàn.
Trần Lục Nam chậm rãi ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô.
Không hiểu sao, từ trong ánh mắt của anh, Nhan Thu Chỉ đọc được mấy chữ: có chuyện gì.
Cơn giận của cô bộc phát, luôn cảm thấy người này cố ý, nhưng lại tìm không ra nguyên nhân anh cố ý nằm ở đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!