Chương 7: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Kể từ khi quen nhau, Mộ Huyền Linh đã nói với hắn rằng nàng thích hắn không dưới trăm lần, chỉ là khoảnh khắc này, Tạ Tuyết Thần đột nhiên có chút dao động.

Hắn chưa bao giờ tin sự yêu thích có vẻ tùy tiện đó của Mộ Huyền Linh, yêu tinh xảo quyệt, ma tộc h@m muốn, bọn họ làm sao hiểu được tình yêu?

Tạ Tuyết Thần say mê kiếm đạo, thanh tâm quả dục, hắn cũng không biết, chỉ là cảm thấy không nên như thế.

Pháp lực mất hết, vẫn còn ra tay giúp đỡ, cũng chỉ vì hắn đi theo con đường của riêng mình, bảo vệ con người, mà quên đi cái chết rồi. Hắn không thể giương mắt chứng kiến các tu sĩ đó chết dưới tay yêu ma mà vẫn tỏ vẻ thờ ơ được.

Nếu bởi vì chuyện này mà làm Mộ Huyền Linh tức giận, bị cô chém giết, hắn cũng không hề hối hận.

Chỉ là ngay khi nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt Mộ Huyền Linh, hắn có một khoảnh khắc dao động và bối rối, nhưng lại hoài nghi tình cảm mà nàng đối với hắn.

Nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận những suy nghĩ hoang đường của mình.

Bởi vì Mộ Huyền Linh tới giết hắn rồi.

Nàng rút một thanh kiếm dài từ trong túi gấm ra, ngân quang lóe lên, ánh kiếm đâm về phía Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, trong nháy mắt đã nhìn ra vô số sơ hở trong kiếm pháp của Mộ Huyền Linh, nhưng hắn vẫn tập trung đối phó. Chỉ là đối phương dùng vô số thủ đoạn và chiêu trò khó mà đề phòng cho được.

Khí tức của Mộ Huyền Linh mạnh mẽ hơn Tạ Tuyết Thần, nếu thật sự muốn dùng bản lĩnh, e là đánh bại Tạ Tuyết Thần trong chốc lát. Nhưng dường như nàng không có ý định này, xuất kiếm không theo trật tự, đánh nhau với Tạ Tuyết Thần như là để trút giận.

Cao Thu Mân liếc nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần, rõ ràng là kiếm tu của nhân tộc. Nàng mơ hồ nhìn bóng dáng này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu rồi.

Khuôn mặt của hắn thật sự rất bình thường, khi hắn quay người đi, nàng liền quên mất đối phương trông như nào rồi.

Lúc này ba người kia đi chậm lại, thấy Cao Thu Mân có chút ngây người, bọn họ vội vàng nắm tay nàng hạ giọng nói:

"Sư tỷ, chúng ta chạy mau!"

Nhưng người đó... Cao Thu Mân do dự một lúc. Đối phương dũng cảm bước ra cản, chẳng lẽ mình lại thấy chết không cứu?

Kiếm sĩ đó không biết vì sao không có linh lực, tuyệt đối không phải đối thủ của yêu nữ kia. Nghe đoạn đối thoại, xem ra yêu nữ kia rất có hứng thú với kiếm sĩ?

"Sư tỷ, chúng ta ở đây cũng không cứu được người. Người đó dám ra tay ngăn cản yêu nữ kia hẳn cũng nắm chắc vài phần, chúng ta vẫn là nhanh chóng quay về sư môn báo cáo."

Cao Thu Mân nghe vậy liền trở nên lạnh lùng và quyết tâm, không hề trì hoãn nữa, cùng ba người đồng môn kia nhanh chóng rời đi.

Mộ Huyền Linh căn bản không có hứng thú đuổi theo họ, cũng không quan tâm mấy người kia còn sống hay đã chết. Nàng chỉ cảm thấy lòng đầy bất bình và phẫn nộ, sau một hồi phát ti3t cuối cùng cũng bình tĩnh, thu kiếm lại.

Tạ Tuyết Thần lảo đảo hai bước, nửa quỳ trên mặt đất, một vệt máu tươi tràn ra khóe miệng.

Thấy vậy Mộ Huyền Linh vội vã bước đến gần, muốn kiểm tra tình trạng của Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng vừa bước một bước, liền cảm thấy tình huống dị thường.

Trước mắt là một làn sương mù, đột nhiên sương mù dày đặc lên, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấu.

Mộ Huyền Linh trở nên im lặng, trời cũng lạnh hơn.

"Huyết kiếm là giả, mê trận là thật." nàng hít một hơi thật sâu nói, khẽ cười một tiếng, lông mi dài cụp xuống đáy mắt hiện lên sự chua xót.

"Huynh chỉ giả vờ ở cạnh ta, kỳ thực lấy máu dẫn dụ, bày một mê trận. Máu của Pháp Tướng tu sĩ vốn dĩ là thuần khiết nhất, hẳn là huynh đã vẽ nó lên hòn đá và ném nó đi, mê trận cũng dần hình thành."

Giọng nói có chút yếu ớt và lãnh đạm truyền từ ngoài sương mù vào:

"Trận pháp này, tên là không đả thương người, chỉ là vây khốn cô trong mười hai canh giờ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!