Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Mộ Huyền Linh bị Phó Lan Sinh nói làm thích thú, giúp A Bảo đứng vững, cười nói:
"Thiếu cung chủ, đây là A Bảo a!"
Ngay khi Mộ Huyền Linh thả tay ra, A Bảo không nhịn được ngồi xổm xuống nằm xuống, thanh âm non nớt:
"Ca ca không nhận ra ta sao?"
Phó Lan Sinh đôi mắt hồ nghi đảo qua đảo lại giữa ba người, cuối cùng rơi trên người A Bảo.
"Nghe giọng nói đúng là rất giống...." Phó Lan Sinh lẩm bẩm rồi bước lại gần xem.
Mộ Huyền Linh dở khóc dở cười kéo A Bảo đứng dậy khỏi mặt đất:
"A Bảo, muội bây giờ hóa thành hình người, không thể bắt chước giống chuột nữa".
A Bảo xoắn váy nhăn mũi, đôi mắt to đen nhánh phủ đầy nỗi buồn, khổ não nói:
"Nhưng đứng bằng hai chân thì mệt quá a, vì sao không thể nằm xuống ah".
Phó Lan Sinh nghĩ, là A Bảo không sai rồi...
"A Bảo sao lại biến thành hình dạng như này?" Phó Lan Sinh không nhịn được mà đưa tay nhéo nhéo chiếc nguyên bảo tròn trên đầu nàng,
"Ngươi không phải bán yêu sao?"
Mộ Huyền Linh nói:
"Ta đã truyền Ngọc Khuyết Kinh cho A Bảo, nàng cũng có Thần Khiếu, sau đó.... tự hóa thành hình người".
Phó Lan Sinh kinh ngạc:
"Ngọc Khuyết Kinh thần kì vậy sao? Này có chút thật sự không thể nào nói nổi, trời sinh thập khiếu là thần sao?"
Này không chỉ phá vỡ nhận thức của hắn, quả là thay đổi bản chất sinh mệnh mà, nói là Thần lực cũng chẳng có gì ngạc nhiên, làm sao lực lượng con người có khả năng làm biến hóa như này?
Tạ Tuyết Thần trong lòng cũng thấy nghi hoặc.
Bảy năm trước, hắn ở Minh Nguyệt sơn trang trọng thương gần chết, hôn mê vài tháng, trong mộng cảm ngộ thần công, từ đó tu vi tiến triển cực nhanh.
Hắn biết Ngọc Khuyết Kinh huyền diệu phi thường, nhưng cũng không biết có thể biến hóa như này, Phó Lan Sinh nhìn hắn với vẻ tò mò và ngạc nhiên, hắn cũng không thể giải thích được.
"A Bảo, muội phải cư xử như một con người, sau này phải nhớ lấy, đừng tùy tiện nhảy lên vai của người khác, phải đi bằng hai chân, không thể đứng bằng bốn chân, ăn thì phải dùng đũa...." Mộ Huyền Linh lải nhải liên miên dạy dỗ A Bảo những đạo lí làm người.
A Bảo nói:
"Tỷ tỷ, tỷ nói lại nói, vì sao lại xoa mặt ta a...."
Ừm ừm.... Mộ Huyền Linh xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm hồng hào của nàng, cười gượng nói:
"Bởi vì ta thích muội a".
A Bảo có vẻ đã hiểu mà gật gật đầu
- Đúng a, tỷ tỷ trước đây cũng thường xuyên xoa đầu nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!