Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Hai ngày sau, Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh trở lại Linh Sư Đảo.
Đại hội diễn võ của Yêu tộc đã kết thúc, mấy ngày này có rất nhiều nhân tài mới xuất hiện của Yêu tộc bộc lộ tài năng, được các chúng yêu theo đuổi, trong chủ thành khắp mọi nơi đều nhìn thấy Yêu tộc cuồng hoan thịnh yến.
Toàn bộ thành Quỳnh Cư đều phồn hoa và náo nhiệt, người huyên náo đông đúc, múa hát tưng bừng, rời xa sự ồn ào náo động có một chút hơi ấm của trần thế, việc trải qua Lạc Ô Sơn chỉ giống như một giấc mộng, trống rỗng lạnh lẽo.
Đây chính là Dạ hành thịnh hội được tổ chức sau khi diễn võ đại hội Yêu tộc kết thúc, những nam nữ Yêu tộc ở thành Quỳnh Cư này cười nói vui vẻ, nhìn quanh phong lưu, thưởng thức một đêm h0an ái, tựa như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm, chỉ muốn một khoảnh khắc vui vẻ, không quan tâm tình yêu trường cửu.
Mộ Huyền Linh nhìn hai Hồ yêu đang ôm nhau, không nhịn được mà than thở:
"Sư phụ nói rất đúng, tình yêu là một thứ độc nhất thế gian, có thể khiến thịt nát xương tan. Vẫn là Yêu tộc tốt, trọng thú tính khinh nhân tính, có dục vô tình, sẽ không đau lòng".
Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh sánh bước bên nhau, nghe cảm xúc phát ra của nàng, không nhịn được mà dừng bước chân.
"Vô tình không hẳn là tiêu sái, có tình không hẳn là đa khổ".
Một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau, Mộ Huyền Linh quay đầu lại nhìn Tạ Tuyết Thần đang đứng yên, rõ ràng mọi thứ xung quanh đều rất náo nhiệt, dòng người đông đúc, cười nói vui vẻ, hắn ở trong đó, dường như thoát khỏi thế giới trần tục này, không hòa hợp với hồng trần cuồn cuộn, tịch liêu và thê lương.
Đôi mắt phượng sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, pháo hoa rực rỡ bầu trời đêm không làm sáng tỏ bóng tối trong mắt hắn, nàng mơ hồ nhìn thấy mình trong mắt hắn.
Nàng hoảng hốt nghe được hắn nói:
"Yêu qua một người, dù thịt nát xương tan, cũng không bao giờ hối tiếc. Phụng Tương như vậy, Tiềm Quang Quân cũng vậy".
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hai bàn tay hơi lạnh đan tay vào nhau, chẳng mấy chốc đã có cảm giác ấm áp.
Mộ Huyền Linh lông mi dài run nhẹ, hạ mắt xuống, nhìn lòng bàn tay hai người đang đan chặt, ngoài ra còn có những sợi chỉ đỏ quấn quanh hai cổ tay.
"Tạ tông chủ, ngươi chưa giải nhất tuyến khản, không cần lo lắng ta sẽ đào tẩu" nàng khẽ lẩm bẩm, nhưng nàng không có ý muốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, dường như bản thân đã quen với việc này rồi.
"Nắm tay.... chẳng lẽ chỉ là ta sợ nàng đào tẩu sao?" Tạ Tuyết Thần cười nhẹ, chỉ thấy nắm tay nàng chặt hơn.
Vậy là tại sao.....
Có một đáp án gần như đã rõ, nàng lại không dám tin.
Đúng lúc nàng định đặt câu hỏi, một giọng nói quen thuộc vang lên từ xa.
"Tạ tông chủ, Mộ cô nương?"
Thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng, nàng quay đầu lại nhìn người đang tới, chỉ nhìn thấy nơi đèn hoa thưa thớt, một mũ quan cẩm y ngọc, một nam tử cao lớn đeo một mặt nạ cáo màu bạc đang phe phẩy cây quạt đến.
Thiếu cung chủ?
Mộ Huyền Linh nhìn thấu thân phận của đối phương, vô cùng ngạc nhiên nhìn hắn,
"Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Người đến không ai khác chính là Bích Tiêu Cung Thiếu cung chủ Phó Lan Sinh, đi tới gần, đôi mắt tươi cười của hắn liếc nhìn bàn tay đang đan nhau của hai người, tức khắc một tia thương hại lướt qua
- dành cho Nam Tư Nguyệt.
Phó Lan Sinh cúi đầu chắp tay với Tạ Tuyết Thần, lúc này mới đáp lại lời Mộ Huyền Linh, nói:
"Hôm nay diễn võ đại hội Yêu tộc kết thúc, Bích Tiêu Cung được mời đến xem trận đấu, gia phụ đang bế quan, nên để ta thay mặt đi chuyến này, ngược lại thấy được rất nhiều cảnh đời" hắn thở dài vì xúc động:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!