Chương 41: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Quỳnh Cư Đảo là một trong những hòn đảo lớn nhất của Đông Hải, địa thế đông cao tây thấp, Lạc Ô Sơn tuy là một ngọn núi, trên thực tế lại chiếm cứ một nửa phía đông của Quỳnh Cư Đảo.

Từ phía tây nhìn lại, dưới sườn núi Lạc Ô Sơn xanh um tươi tốt, anh đào phấn hồng xen nhau, mà đỉnh núi lại tuyết trắng xóa, cao ngất trong tầng mây.

Dưới chân núi Lạc Ô là một vùng rừng rậm lớn rậm rập, nếu từ trong không trung nhìn xuống, phiến rừng rậm này đều bị bao phủ trong sương mù thật dày, làm người thấy không rõ địa thế địa hình.

Mà sương mù cũng đều không phải hơi nước thuần túy, mà là các loại chướng khí kịch độc, có thể chết, có thể gây ảo giác, hung hiểm vô cùng.

Phiến rừng này được xưng là Tê Phượng Lâm, tu sĩ tầm thường không dám đặt chân vào đó, mà là Yêu cũng né xa ba thước, nhưng trong rừng lại có không ít yêu thú quái dị sinh sống, thậm chí có thần thú. Nghe nói từng có người gặp qua Phượng hoàng bay lượn trong rừng, nhưng không biết là thật hay là giả.

Tạ Tuyết Thần ngự phong mà đi, nhưng lúc đến trên Tê Phượng Lâm, liền cảm nhận được một luồng lực hấp dẫn không tầm thường quấy nhiễu phương hướng và linh lực của mình, trực giác nhạy bén, hắn lập tức hạ xuống trong rừng.

"Chướng khí nơi này quấy nhiễu linh lực dao động, cùng ma khí có vài phần tương tự" Tạ Tuyết Thần sắc mặt ngưng trọng,

"Nơi này vô pháp ngự không".

Mộ Huyền Linh nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy bên trong rừng rậm này đều là hoa cỏ cây cối sinh trưởng đến hết sức cứng cáp, màu sắc cũng càng thêm nồng đậm hơn, trong không khí có cỗ hương thơm ngọt ngào, lại không biết từ đâu mà tới.

Mà ngẩng đầu lên trời, lại chỉ nhìn thấy sương mù dày đặc, liền thấy mặt trời không rõ ràng, mọi thứ dường như được che bởi một tầng sa mỏng, ngủ cảm của người cũng bị mơ hồ đi, khoảng cách nhìn thấy được không đến mười trượng.

Mộ Huyền Linh cảm nhận được nguy cơ tiềm tàng ở bốn phía, nhịn không được nín thở, bất đắc dĩ nói:

"Tạ tông chủ, ngươi tìm Trường Sinh Liên vì sao cũng phải mang ta theo? Này không phải nơi tu sĩ dưới Pháp Tướng nên tới".

Tạ Tuyết Thần ôn thanh nói:

"Yên tâm, có ta ở đây".

"Có ngươi ở đây ta mới càng không yên tâm" Mộ Huyền Linh mắt trợn trắng.

Tạ Tuyết Thần A.

Tạ Tuyết Thần cười nhẹ một tiếng, cầm lấy tay Mộ Huyền Linh, nói:

"Đi thôi, trước khi trời tối phải rời khỏi cánh rừng này".

Mộ Huyền Linh tựa hồ từ bỏ phản kháng, tùy ý để hắn nắm tay mình hướng về phía Lạc Ô Sơn.

Có âm thanh quỷ dị truyền đến trong chỗ sâu sương mù mờ mờ, có đôi khi như tiếng động nức nở của mãnh thú, có đôi khi lại như tiếng nhấm nuốt, có đôi khi lại là tiếng hít thở thô nặng. Bởi vì nhìn không thấy, chỉ nghe thanh âm ngược lại càng suy nghĩ nhiều cảnh tượng.

Mộ Huyền Linh sắc mặt dần dần ngưng trọng lên, liền vào lúc này, Tạ Tuyết Thần đột nhiên dừng bước chân, Mộ Huyền Linh phản ứng chậm trong giây lát, không dừng được bước chân đi lên, bị Tạ Tuyết Thần kéo cổ tay lại, hướng vào trong lồ ng ngực.

Mộ Huyền Linh không tự chủ được mà đụng phải ngực Tạ Tuyết Thần, vừa định mở miệng, liền nghe được tiếng bước chân phía trước truyền đến.

Tạ Tuyết Thần tuy rằng ngũ cảm chịu ảnh hưởng của chướng khí mà hạ thấp độ nhạy bén, nhưng vừa nghe đến tiếng bước chân này, sắc mặt hắn liền trầm xuống, không tự chủ mà nắm chặt lấy bả vai Mộ Huyền Linh.

Tạ Tuyết Thần.... trong sương mù có một thân ảnh yểu điệu càng ngày càng nhìn rõ, truyền đến thanh âm làm Mộ Huyền Linh cả người cứng đờ.

Đó là giọng nói nàng!

Giống nhau như đúc, giọng nói hoàn toàn giống nhau như đúc, nhưng mà ngữ khí lại là bất đông, cái giọng nói kia chứa đầy tình ý gọi tên Tuyết Thần, rồi lại rõ ràng mà toát ra một tia ủy khuất cùng khổ sở.

Mộ Huyền Linh cứng đờ mà nhìn cái thân ảnh dần dần rõ ràng kia, nàng từ trong sương mù đi ra, từ dung mạo đến y phục, cùng nàng giống nhau như đúc.

Tạ Tuyết Thần không phải lần đầu tiên nhìn thấy dị loại hóa thành Mộ Huyền Linh, ví dụ như Dục Ma, nhưng hắn nhìn người cũng không dùng hai mắt, mà là tâm nhân, hắn có thể phân biệt tim đập cùng hô hấp mỗi người, có thể nhìn thấy khí trên người mỗi người, bởi vậy không có thủ thuật che mắt nào có thể giấu được hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!