Chương 4: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Tạ Tuyết Thần không biết mình ngủ say lúc nào, hôm sau tỉnh lại đã là buổi trưa rồi. Mộ Huyền Linh đang nói chuyện cùng bà lão ở ngoài cửa.

Tạ Tuyết Thần lặng lẽ vận công, để kiểm tra tình hình công lực.

Không có sự dao động linh lực nào trong Thần Khiếu cả, thậm chí còn không điều khiển được kiếm Quân Thiên. Hắn dùng hết sức thi triển Ngọc Khuyết Tâm Pháp, muốn hấp thụ linh khí trời đất cũng khó khăn.

Bán Nhật Phương Hoa của Mộ Huyền Linh cũng không biết điều chế thế nào. Nhưng chắc nó có liên quan đến việc sử dụng nhân quả

- sức mạnh và báu vật thế gian.

Có hai thế lực mạnh nhất Tam giới, một là sức mạnh của nhân quả, sức mạnh nhân quả vô cùng to lớn có thể phá hủy hết tất thảy mọi quy tắc mạnh yếu. Còn một lực lượng mạnh mẽ hơn, đó là Hỗn Độn bắt nguồn từ Hồng Mông.

Hỗn Độn có thể bỏ qua tất thảy nhân quả.

Tạ Tuyết Thần dùng bảy ngày suy yếu để đổi lấy nửa ngày mạnh mẽ nhất. Sự trao đổi này liên quan đến thiên mệnh, đó chắc chắn là thứ không phải người thường có thể nghịch chuyển.

Điều này có nghĩa là, trong bảy ngày này hắn chỉ có thể khuất phục dưới sức mạnh của Mộ Huyền Linh....

"Tướng công, ngươi tỉnh rồi." Mộ Huyền Linh đẩy cửa đi vào nhìn thấy Tạ Tuyết Thần đang ngồi trên giường. Cũng không có gì kinh ngạc:

"Hôm nay ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa? Có thể đứng dậy đi ăn cơm không?"

Mặc dù linh lực của Tạ Tuyết Thần rất khó hồi phục, nhưng Pháp Tướng tu sĩ có khả năng phục hồi cực kỳ mạnh mẽ, trong một đêm, vết thương đã khôi phục ba bốn phần, đi lại không thành vấn đề.

Tạ Tuyết Thần né tránh bàn tay Mộ Huyền Linh đưa ra đỡ, đứng dậy khỏi giường, đi thẳng ra ngoài.

Mộ Huyền Linh lộ ra vẻ mặt bất lực, cười hì hì đi theo ra ngoài.

Một nông gia phòng ốc đơn sơ, đại sảnh bốn bức tường loang lổ. Trên bàn gỗ có mấy cái bát lớn đứng bánh bao hấp, ít dưa muối và canh thịt gà hầm. Đây đã là một sự chiêu đãi vô cùng thịnh tình.

Chủ nhân của ngôi nhà này là một đôi phu thê đã già, hai người nhìn thấy Tạ Tuyết Thần bước vào, có chút luống cuống tay chân. Cùng với Mộ Huyền Linh xinh đẹp kiều diễm và đáng yêu, đối lập là Tạ Tuyết Thần thân hình cao lớn lạnh lùng và điển trai.

Trên người mang khí chất cao lãnh, lạnh lùng của một kiếm sĩ. Hơn nữa hắn còn là Tông chủ của Tiên Minh, ở ví trí đó đã lâu mỗi bước đi nhấc tay đều mang khí chất bất phàm và cao quý.

Mặc dù bây giờ hắn đã mất gần hết sức mạnh linh lực nhưng vẫn mang theo uy bức khiến người thường không chịu nổi.

Tạ Tuyết Thần hơi cúi người chắp tay nói:

"Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ."

"Đại, đại hiệp khách khí rồi..." Ông lão nắm chặt hai tay buông xuống, gượng cười hai lần chỉ vào chiếc ghế nói:

"Đại hiệp, ngồi, ngồi..."

Tạ Tuyết Thần gật đầu, ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, Mộ Huyền Linh cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn. Hai người ngồi sát cạnh nhau, tay chạm vào nhau.

Tạ Tuyết Thần nghiêng người nhìn nàng.

Mộ Huyền Linh không thèm để ý, gắp đồ ăn cho hắn một cách nhiệt tình cười nói:

"Tướng công, huynh ăn nhiều chút, bồi bổ thân thể."

Tạ Tuyết Thần kích động đẩy tay nàng ra, nắm chặt bàn tay, mắt cụp xuống im lặng bưng bát cơm lên ăn.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa, một giọng nói thô lỗ truyền vào

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!