Chương 12: (Vô Đề)

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Hửng đông không lâu, Nam Tư Nguyệt sai người đi mời Tạ Tuyết Thần và Mộ Huyền Linh tới, nói là trận pháp đã bố trí xong. Mộ Huyền Linh cũng đã sớm khắc xong trận pháp lên trên vòng tay, trận pháp này không thể che giấu dung mạo của nàng nhưng lại có thể hoàn toàn che giấu ma khí và yêu khí.

Không có sự ảnh hưởng của ma khí và yêu khí, nàng dường như mất đi một chút quyến rũ, nhưng lại càng rõ sự xinh đẹp rạng rỡ và linh động.

"Tạ huynh, Mộ cô nương, trận pháp đã bố trí xong, có thể khởi động bất cứ lúc nào". Nam Tư Nguyệt nhìn hướng hai người cười gật đầu nói.

Làm phiền rồi Tạ Tuyết Thần trịnh trọng cảm ơn.

Nam Tư Nguyệt nghiêng người không để lại dấu vết, tránh đi tạ lễ của Tạ Tuyết Thần, cười nói:

"Chỉ là tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng"

Mộ Huyền Linh nhướng mày hỏi

"Huynh muốn cùng bọn ta đến thành Ung Tuyết?"

Nam Tư Nguyệt nhìn về phía Tạ Tuyết Thần

"Không biết Tạ huynh có hoan nghênh không?"

Tạ Tuyết Thần có chút không đồng tình mà nhíu mày:

"Trong đó có thể có nguy hiểm"

"Đúng là như vậy, nên tại hạ mới có thỉnh cầu này" Nam Tư Nguyệt nói,

"Tạ huynh lo lắng bên trong Tiên Minh có gian tế, mà tại hạ liền có thể tương trợ huynh một tay tìm ra những gian tế".

Nam Tư Nguyệt có mưu trí, xác thực nói ra những lời này rất tự tin.

"Tạ huynh bất quá lo lắng ta không có tu vi trong người, gặp chuyện khó có thể bảo vệ mình" Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần tự tin,

"Nếu không có chuẩn bị, ta cũng không dám xin ra trận. Không phải tại hạ khoe khoang, dù có gặp các Pháp Tướng tôn giả ta cũng có thể lấy trận pháp ra độ sức một vài chiêu".

Tạ Tuyết Thần suy nghĩ một lúc, cũng gật đầu đồng ý.

"Nếu đã như vậy, huynh liền cùng bọn ta đồng hành đi".

Nam Tư Nguyệt vui vẻ nói:

"Được, mọi người vào trong trận trước, ta lệnh cho người kích hoạt trận pháp, linh lực dâng trào ra ngoài, khoảng chừng hai mươi tức sau, chúng ta liền tới thành Ung Tuyết".

Thành Ung Tuyết tọa lạc ở gần Tây Châu nơi lạnh lẽo, các đỉnh núi cao, nơi đây mây trong xanh, bầu trời trong xanh như nước, phảng phất giơ tay liền với tới.

Ở trong tầm mắt, đều là tuyết trắng xóa, những ngôi nhà được xây từ nham thạch màu đen, đan xen là những bức họa tuyết trắng điểm xuyến cuộn tròn bên trên.

Người dân thành Ung Tuyết cũng cao lớn cường tráng hơn những người dân nơi khác, người đi tới lui đều mặc áo lông chồn để tránh rét, mạnh mẽ tựa như những mãnh thú.

Ở trong hoàn cảnh như vậy, Mộ Huyền Linh khoác một chiếc áo lông cừu thật dày có mũ choàng, cũng không có vẻ gì đột ngột, vừa hay nàng dùng để che ánh nắng mặt trời.

Bởi vì trong thành có kết giới bảo vệ, truyền tống của Nam Tư Nguyệt chỉ đưa ba người bọn họ đến trước cổng thành, Tạ Tuyết Thần mang ba người vào thành, thủ thành tu sĩ nhìn một cái liền nhận ra thân phận của Tạ Tuyết Thần, tức khắc nghiêm mặt, cùng với sự kích động và ngưỡng mộ, có chút run nhẹ hắn lớn tiếng:

"Tham kiến Thành chủ!"

Tạ Tuyết Thần bị Ma tộc tập kích vẫn là cơ mật nên ít lan truyền trong người dân, bởi vậy khi hắn trở về cũng không gây ra động tĩnh lớn trong dân chúng. Tạ Tuyết Thần liếc nhìn xung quanh, thấy trong thành Ung Tuyết trật tự mạch lạc, trong lòng an tâm một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!