Chương 46: Thượng quan tu

Đánh giá: 7 / 1 lượt

Thời gian cũng không có để cho Mạnh Hạo suy nghĩ nhiều, đại môn không một tiếng động mở ra, một mảnh tối đen bên trong ẩn lộ một cảm giác âm hàn tới xương.

- Còn không vào đi!

Âm thanh lạnh lùng của Thượng Quan Tu vang lên, hắn hơi chần chờ một chút, trong mắt hiện lên chút tinh mang, biết bản thân không còn đường lui rồi, hơi suy ngẫm một chút liền yên tâm cất bước vào bên trong lầu.

Trong lầu, ánh sáng vẫn có, tuy có vẻ ảm đạm nhưng vẫn có thể nhìn rõ được bốn phía, Thượng Quan Tu mặc áo bào vàng, mặt không biểu cảm, ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

Tựa như trong lúc Mạnh Hạo bước vào hai mắt Thượng Quan Tu chợt lóe lên, tay phải phóng ra, lập tức một cây châm bắn tới, đâm lên ngón tay Mạnh Hạo. Trong chớp mắt đã bay về, cả túi trữ vật của hắn cũng bị khống chế bay đi mất, dừng lại ở trước mặt Thượng Quan Tu.

Cây phi châm có dính giọt máu tươi, bị Thượng Quan Tu bắt được, đặt lên khóe miệng.

- Không hề có hương vị thiên tài địa bảo...

Thượng Quan Tu nhíu mày, hai mắt đảo về phía Mạnh Hạo, dường như có thể thấy rõ toàn bộ bí mật trong cơ thể Mạnh Hạo. Nhưng giờ phút này thì yêu đan đã bị che giấu đi, cho nên đối phương không thể nào dễ dàng nhận ra được.

Mạnh Hạo biến sắc, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, miệng há lớn tựa như không biết nên nói gì cho phải.

Thượng Quan Tu cau mày lần lượt tìm tòi bên trong túi trữ vật, cũng chẳng thèm để mắt với đám phi kiếm trong đó, cho dù là tấm gương kia cũng chỉ đảo mắt qua mà thôi. Cuối cùng hắn cũng không phát hiện ra thứ gì có vẻ thần kỳ, cho nên càng thêm khó hiểu vô cùng.

- Thượng Quan sư thúc, ngài... ngài muốn làm gì?

Mạnh Hạo ra vẻ sợ hãi, nhưng cười lạnh trong lòng, vì hắn đã sớm đề phòng chuyện này rồi, mấy thứ như mộc kiếm, lượng lớn linh thạch với đan dược đều vì phòng ngừa vạn nhất mà giấu ở bên chỗ tiểu mập mạp rồi.

- Ta hỏi ngươi, tu vi của ngươi vì sao lại tăng lên nhanh như thế?

Hai mắt Thượng Quan Tu như muốn phóng điện, trừng lên nhìn về Mạnh Hạo.

- Đó là nhờ sự chiếu cố của Hứa sư tỷ và Âu Dương đại trưởng lão, cho ta chút đan dược...

Thân hình Mạnh Hạo run rẩy, cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, chỉ là nội tâm hắn lại có chút yên tâm. Vì đối phương không phải vì chuyện của Vương Đằng Phi, chỉ là thấy tu vi mình tăng nhanh cho nên có chút khó hiểu mà thôi.

Thượng Quan Tu lại nhíu mày, chuyện Âu Dương đại trưởng lão thưởng thức tên Mạnh Hạo này, lão cũng biết, bằng không thì có tìm kiếm cũng không ôn hòa như vậy.

Đúng lúc này bên ngoài có truyền tới âm thanh của Hàn Tông.

- Hồi bẩm Thượng Quan sư thúc, trong động phủ của Mạnh Hạo không có thứ gì.

- Lui xuống đi.

Thượng Quan Tu trầm mặc một lát, sau khi Hàn Tông rời đi, rồi nhìn Mạnh Hạo không nói năng gì.

Thời gian chậm rãi trôi đi, cho tới lúc hoàng hôn, thần sắc Mạnh Hạo càng thêm khẩn trương, bộ dáng càng sợ hãi hơn, run run lên tiếng.

- Sư thúc....

- Được rồi, ngươi cũng lui ra đi.

Vẻ mặt Thượng Quan Tu không kiên nhẫn, vẫy tay rồi nói.

Mạnh Hạo vội vàng đứng dậy, ôm quyền cúi đầu, trong lòng tựa như trút được gánh nặng, xoay người nhanh chóng rời khỏi nơi này, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, thẳng tới đỉnh Nam Phong mà đi.

Ngay lúc đó, sau khi Mạnh Hạo rời đi không lâu, Thượng Quan Tu bỗng nhiên thay đổi thần sắc, đưa tay cầm lấy cây ngân châm, cẩn thận nhìn một hồi, sau đó lại quan sát giọt máu đã khô trên đó, trong hai mắt lộ ra tinh mang.

- Không đúng, trong máu hắn có lượng lớn khí tức yêu đan cấp thấp, Âu Dương đại trưởng lão tuy đã che giấu đi cho hắn, nhưng giờ nó đã khô lại cho nên khí thế này hẳn là hắn đã nuốt không dưới mấy trăm viên yêu đan cấp thấp.

Hắn sao có thể lấy được nhiều yêu đan cấp thấp như vậy chứ, trên người tên Mạnh Hạo này hẳn là có nhiều bí mật!

Nói rồi, trong mắt Thượng Quan Tu phóng ra sát khí ngùn ngụt, sau đó thân hình nhảy một cái, hướng về phía Mạnh Hạo rời đi mà đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!