Khụ khụ..., mẹ Úc đẩy cửa ra, nhìn thấy một màn trước mắt, bà cúi đầu ho khan vài cái.
Tiếng mở cửa và tiếng ho khan khiến Úc Diêu và Tô Mặc ngôn bất ngờ không kịp đề phòng.
Không kịp tách ra.
Lúc mẹ Úc đẩy cửa tiến vào, Tô Mặc Ngôn đang đè Úc Diêu dưới thân mình, hôn đến quên tình, mà Úc Diêu cũng ôm Tô Mặc Ngôn, hai người ở trên giường thân thiết tựa như muốn thân thể xo. a nắn cùng một chỗ.
Nào biết một màn nóng bỏng như vậy, bị mẹ Úc nhìn thấy, xấu hổ cũng không đủ miêu tả bầu không khí hiện tại.
Tô Mặc Ngôn nghe thấy tiếng ho khan của mẹ Úc, lập tức mở mắt, thả môi Úc Diêu ra, bàn tay không quy củ thăm dò vuốt ve trong quần áo Úc Diêu, cũng nhanh chóng rút ra.
Úc Diêu cơ hồ đồng thời đồng khắc cùng Tô Mặc Ngôn phản ứng lại, đã bị Tô Mặc Ngôn giày vò đến quần áo xộc xệch.
Ở trước mặt trưởng bối như vậy, Tô Mặc Ngôn da mặt dày đến đâu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Cô dời khỏi người Úc Diêu, vuốt mái tóc rối bời, rõ ràng lúc nói chuyện còn có chút thở d. ốc, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh,
"Mẹ...! Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Lúc này yên tĩnh mới làm cho người ta khó xử nhất.
Mẹ Úc liếc Tô Mặc Ngôn, sau đó lại liếc Úc Diêu nằm trên giường, quần áo bị kéo đến nửa đầu vai đều lộ ra.
Vốn đã cân nhắc xem TV ở phòng khách lầu một là được rồi, tại sao lại phải trốn trong phòng ngủ, hiện tại mẹ Úc hiểu...! Cô xấu hổ,
"Chuẩn bị xuống ăn tối."
Vâng. Lúc này Úc Diêu đã sửa sang lại quần áo, ngồi dậy.
Cánh cửa nhẹ nhàng được đóng lại.
Mẹ Úc mới đi không bao lâu.
Ha ha ha... Tô Mặc Ngôn ngồi xếp bằng trên giường cười rộ lên, tuy rằng xấu hổ, nhưng suy nghĩ một chút còn rất thú vị.
Mẹ Úc còn nói tính cách Úc Diêu không tốt, làm cho người ta có cảm giác khoảng cách, hiện tại, lại để cho bà nhìn thấy mặt nhiệt tình như lửa của con gái mình.
Em còn cười.
Úc Diêu nghiêm túc,
"Không biết nặng nhẹ."
Úc tổng không cho cười, Tô Mặc Ngôn liền nghẹn cười, cô xoay người ngồi lên đùi Úc Diêu, nương theo tư thế ái muội đem Úc Diêu đè lên đầu giường, cúi đầu lại hướng Úc Diêu hôn tới, giống như hết thảy những chuyện vừa rồi không phát sinh.
Bản chất không thay đổi.
Tô Mặc Ngôn.
Làm sao vậy? Tô Mặc Ngôn làm nũng, từ sau khi mang thai, Úc Diêu ngay cả giọng nói giáo dục cô cũng trở nên ôn nhu, cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với cô.
Úc Diêu thật không có biện pháp với cô,
"Ngoan, đi xuống ăn cơm."
Chờ một chút... Tô Mặc Ngôn tiếp tục hướng môi Úc Diêu đè qua, gần trong gang tấc, hương thơm mềm nhũn, sờ so. ạng làm cho người ta kìm lòng không được muốn hôn, hơn nữa vừa rồi các nàng mới hôn liền bị cắt đứt, Tô Mặc Ngôn tỏ vẻ bất mãn, lại nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Úc Diêu.
Hai người đều tỉnh táo lại, lúc hôn môi không có nhiệt liệt như vừa rồi, giữa môi răng lưu chuyển ngọt ngào nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!