Chương 37: Trở Về

"Cô là ai ? Có liên quan gì với nhà họ Doãn ?"

Liễu Hiên nhìn người đàn ông trước mặt nhưng không lên tiếng.

Nói !

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh ta mà Liễu Hiên có chút hoảng sợ

"khí lạnh trên người của anh ta dày đặc quá !"

Hửm ?

- Nói thì nói, tôi chính là vợ sắp cưới của Doãn Lục Lang !

"Hửm ? Tôi đoán không sai mà".

- Vậy còn anh là ai ?

"Không liên quan gì đến cô".

- Ừ ! Thì tôi biết.

Tôi đến để nói lời cảm ơn

"cảm ơn anh đã cứu tôi".

Người đàn ông im lặng không lên tiếng.

- Tôi phải trở về Thủ Đô đây, có dịp đến đây thì sẽ ghé thăm anh.

Không cần !

Liễu Hiên cảm thấy rất khó chịu khi phải đối diện với tên Khốn kiếp trước mặt mình.

Cô mỉm cười rồi quay lưng rời đi...

Ông chủ !

Sao ?

Ông để Liễu tiểu thư rời đi như vậy sao ?

"Vậy thì cậu bảo tôi nên làm thế nào ?"

Thuộc hạ khẽ lên tiếng

"trên người cô ta có chìa khoá mở kho báu, sao ông chủ không nhân cơ hội này..."

"Tôi không phải là loại người thừa cơ hội. Thứ gì Doãn Duyệt tôi muốn có thì sẽ tự tay mình đoạt về !"

Thuộc hạ thừa biết tính cách của chủ nhân mình nên không lên tiếng.

"Doãn gia cũng thế, kho báu cũng thế và kể cả Liễu Hiên cũng thế ! Tôi sẽ đoạt được tất cả về tay mình".

(Doãn Duyệt là đứa con rơi của ông cụ Doãn, Doãn Duyệt lớn hơn Doãn Lục Lang hai tuổi.

Mẹ ruột Doãn Duyệt là một thôn nữ đất Phật Sơn, lên ba tuổi anh đã bị sốt nặng và liệt hai chân, vì thế mà ông cụ Doãn không muốn đưa mẹ con anh về Doãn gia.

Mẹ anh tự mình làm người mẹ đơn thân nuôi anh khôn lớn, nhờ vào số tiền cấp dưỡng từ nhà họ Doãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!