Dạ Phong cố gắng mở đường để Bàng Ngọc Quý đưa Doãn Lục Lang rời đi.
"Ngọc Quý tìm cơ hội rời đi !"
Bàng Ngọc Quý gật đầu tôi sẽ cố gắng
Bọn sát thủ quá đông! khó có thể phá được vòng vây.
"Dạ Phong, tình hình của Lục Lang đang rất nguy hiểm! phải làm sao đây ?"
Bỗng dưng nghe từ xa có tiếng bước chân dồn dập!
Doãn Chí Hiên nhíu mày
"là ba tiếp ứng thêm người sao ?"
Dạ Phong cũng hồi hộp nhìn về phía có tiếng bước chân.
Một tốp người rất đông, mặc quân phục rằn ri, ai cũng to lớn lực lưỡng.
Những người lính này vừa đến nơi đã tấn công đám sát thủ !
Bàng Ngọc Quý thở phì
"may quá, cuối cùng cũng được cứu rồi !"
Dạ Phong khẽ bảo với Bàng Ngọc Quý
"Cậu nhanh cứu cậu ấy đi !"
"Thì tôi đang cứu đây !"
Chỉ một lúc sau đám sát thủ dưới trướng của Doãn Chí Hiên đều bị đánh đến tan tác, nằm la liệt ra đất !
Doãn Chí Hiên tức giận hỏi các người là ai ?
Một anh lính bước đến trước mặt Doãn Chí Hiên và ngây chân đá một phát.
Khụ khụ khụ!
Mày!
Phịch!
Doãn Chí Hiên lại bị ăn thêm một đá!
………………
Liễu Hiên ngồi cúi đầu nhìn mặt đất, đã mấy giờ liền cô luôn canh trước cửa phòng cấp cứu
"Lục Lang! anh phải cố gắng vượt qua, em đang chờ đợi anh trong mỏi mòn !"
Chợt có đôi chân dừng lại trước mặt cô, cô ngước lên nhìn! anh là!
Tôi tên Hoa Thanh, là đội trưởng của đội lính đánh thuê số 7.
Liễu Hiên thấy tò mò muốn hỏi nhưng lại thôi.
Hoa Thanh ngồi xuống bên cạnh cô! anh khẽ bảo
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!