Diệp Uyển Nghỉ chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi có chút khúc mắc, dùng ánh mắt hỏi chuyện Diệp Gia Bảo, cha trước đây không phải không muốn chịu trách nhiệm với mẹ nên đã bỏ rơi ba mẹ con họ mà không màng đến, thật là đáng trách, Hai anh em như rất hiều ý nhau..
Làm sao có thể như vậy.
Đột nhiên ôm chầm lấy mẹ của chúng như vậy? Diệp Gia Bảo lắc đầu, bình tĩnh suy nghĩ, cậu quả thực thông minh, nhưng mà đầu óc của người cha này quá quái dị, dù có muốn cũng không tài nào đoán ra được.
Bị ôm một cách bất ngờ không thể giải thích được
Uyền Dư cũng choáng váng, nhất là khi anh nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Diệp Gia Bảo lúc bốn năm tuổi, đối mặt cô trợn tròn lên, miệng cô ta há to gần như có thể nhét được một quả trứng, nét mặt coi lúc này tỏ ra ngạc nhiên đến cực đối
Sáng nay khi nhìn thấy Lục Minh Thành, cô còn tưởng anh ta là người mà buổi tối hôm đó đã cùng cô phát sinh quan hệ nam nữ ở khách sạn kia vào năm năm trước chuyện xảy ra năm đó đối với cô mà nói suốt đời này cũng chẳng thể nào quên được, bây giờ nhìn thấy Hàn Tịnh thì có đột nhiên có chút do dự, tự vẫn bản thân rằng bây giờ ai mới thực sự là cha của hai đứa nhỏ chứ?
Trước khi kịp hoàn hồn sau cú sốc, Uyển Dư đã nghe thấy Hàn Tịnh trìu mến nói:
"Lão đại, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi."
Lão đại?
Uyển Dư hoài nghi nhìn Hàn Tịnh,
"Người là...! Hàn mũm mĩm Hàn mập?!" Hàn Tinh gật đầu la la,
"Vâng, Lão đại, tôi là Hàn mũm mìn, Hàn mập của em đây! Tôi không chỉ là Hàn mập, mà còn là người của khách sạn Hoa Nguyên năm năm trước. Lão đại, chúng ta có con rồi sao!"
Uyển Dư bị câu nói của Hàn Tịnh làm cho cô đờ đẫn đứng hình một lúc lâu, túi đồ của cô đang cầm trên tay rơi mạnh xuống đất vương vãi một vài thứ rơi ra ngoài.
Hàn Tịnh, hóa ra chính là người của năm năm trước
U?!
Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi liếc mắt nhìn nhau, hai đứa nhỏ trong nháy mắt hiều ra, hóa ra người tình trong mộng của ba ba hóa ra là mẹ?!
Đây là một sự trùng hợp chăng Hmmmn, thủ vì nhat
Khi cửa sổ xe mở ra Lục Minh Thành đương nhiên có thề nghe rõ những gì Hàn Tinh đang nói
Anh biết rằng trong lòng Hàn Tịnh luôn yêu sâu đậm một người phụ nữ, mà Hàn Tịnh luôn gọi người phụ nữ đó là Lão đại, nhưng anh không ngờ Uyển Dư lại chính là người phụ nữ đó.
Mọi chuyện cứ như một vòng luần quần, thật buồn cười.
Lục Minh thành cổ ấn mạnh vào lồng ngực mình cảm thấy ở đây như trống rỗng phút chốc tâm trí trở nên mơ hồ..
nhịp tim hình như đập nhanh hơn, dồn dập hon.
Hàn Tịnh không định chịu trách nhiệm với người phụ nữ năm năm trước, bởi vì người phụ nữ năm năm trước đối với anh ta mà nói là không quan trọng.
Với lại, trong lòng anh đã có chủ từ lâu, không một ai có thể thay thế được vị trí ấy, anh nhiều nhất sẽ bởi thường cho người phụ nữ đó một tờ chi phiếu với con số tùy ý cô ta ghi vào như vậy thì là xong thôi, nhưng nếu mẹ của đứa con anh là Uyển Dư thì khác với anh đó là món quà trời ban cho là điều mà anh hằng ao ước có được.
Hàn Tịnh lúc này cảm giác vô cùng sung sướng, hạnh phúc không tả nổi như vừa trúng được một giải thường lớn, ra sức ôm lấy Uyền Dư càng chặt hơn, bởi vì quá kích động mà có chút mạnh tay.
"Lão đại, máy năm nay em đi đâu vậy?
Sao em không liên lạc với anh?! Lão đại, em xinh hơn! Lão đại, nhìn anh giảm cân thành công, anh cũng trở nên đẹp trail Lão đại, anh chưa từng nói với em, anh thích em?!
Lão đại, anh nghĩ anh rất hạnh phúc, tìm thấy em sinh cho anh một đứa con, không là hai đứai Lão đại,
Lao dai...!B
Những lời nói đó thốt ra từ miệng của ông chủ Hàn Tính khiến Uyển Dư có chút choáng váng, cô cũng cảm thấy có chút không chân thực, tên mập mạp luôn thích số mũi lại có thể thay đổi, trở nên cao ráo đẹp trai như vậy hay sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!