"Diệp Hiểu Khê, cô đừng có giả vờ giá vít nữa! Nếu như không phải do cô làm gì hai đứa nhỏ Tiểu Bối sao lại khóc nhiều như vậy!"
Tô Trà Trà kéo và Diệp Uyển Nghi ra sau lưng minh bảo vệ cô bé, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy sự phẫn nộ:
"Diệp Hiểu Khê, hôm nay trước mặt các đồng chỉ cảnh sát, cô bắt buộc phải cho chúng tôi một lời giải thích."
Để hợp tác với Tô Trà Trà, Diệp Uyện Nghi càng khóc dữ dội hơn, cô bé chớp mắt để nước mắt rơi xuống rồi nắm lấy cánh tay của nữ cảnh sát.
"Dì cảnh sát, cháu thực sự không có nói dối. Mẹ cháu đã nói rồi, đứa trẻ nói dối mũi sẽ dài ra, di xấu. tính ấy thực sự muốn bắt cháu và anh trai! Dì ấy cò muốn đánh cháu và anh trai nữa."
"Bé con, con đừng lo lắng nha, di sẽ không buông tha cho bọn xấu tiếp tục bắt nạt con!"
Nghe xong lời của Diệp Uyền Nghi, nữ cảnh sát càng kiên định đứng về phía bên cạnh hai đứa nhỏ Diệp Hiểu Khê quả thực có đánh trẻ nhỏ, cô tin tưởng vào ánh mắt của bản thân mình.
"Tôi không có đánh chúng nó! Đồng chỉ cảnh sát, tôi bi oan!"
Diệp Hiểu Khê cũng giả bộ thống khổ ấm ức:
"Tôi thực sự chỉ muốn dẫn chúng nó đi mua số cô la. Tôi muốn đối xử tốt với chúng nó, ai ngờ được chúng nó vậy mà lại quay lưng cắn tôi một phát"Đứa Bảo Bảo với Bối Bối đi mua số cô la? Có ma mới tin rang tốt bụng như:
Tô Trà Trà nhìn Diệp Hiểu Khê một cái rồi nói với viên cảnh sát.
"Đồng chí cảnh sát, tôi tin rằng anh sẽ giúp chúng tôi lấy lại công bằng" Cái này... Hai nam cảnh sát nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Diệp Hiểu Khê nhìn thấy bọn họ đang nghiêng về phía minh, không ngừng khóc lóc nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự là dì của chúng nó.
Tôi thực sự không hiểu tại sao chúng nó lại muốn hại tôi như vậy! Bọn trẻ bây giờ sao vậy chứ, tại sao còn nhỏ như vậy mà đã có dã tâm xấu xa như vậy rồi cơ chứ!
Đồng chỉ cảnh sát, các anh phải làm chủ giúp tới
Nói xong, Diệp Hiểu Khê hung hăn trừng mắt nhìn Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghĩ.
không có bằng chứng đơn giản chỉ dựa vào lời nói của Diệp Gia Bào và Diệp Uyển Nghi, cảnh sát làm sao có thể tin được Diệp Hiểu Khê là kẻ buồn người.
Ảnh hậu xinh đẹp hào nhoáng như thế quả thật khác xã bọn buôn người, cô ta hôm nay rất dĩ nhiên có thể an toàn l
"Chúng cháu có dã tâm sao?" Diệp Gia Bảo trầm mặc hồi lâu, đột nhiên lên tiếng:
"Ừ, là chúng cháu có dã tâm, đã ép dì bắt nạt chủng cháu."
Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8. net
Nói xong, Diệp Gia Bảo bật điện thoại ở trong tay lên,
Diệp Gia Bảo ẩn nút, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lùng của Diệp Gia Bảo: Buong Boi Boi ra! Sau đó giọng nói của Diệp Hiểu Khê từ trong điện thoại truyền ra:
"Người đừng có lo lắng cho Diệp Uyễn Nghi nữa, người nên lo lắng cho bản thân mình trước đi…"
"Thằng nhóc thổi này, người dám nói não ta úng nước sao, hôm nay ta sẽ cho người bởi móc não của người lôi ra ngoài!"
Tiếp theo là giọng nói của Diệp Uyển Nghi, lộ rõ vẻ tức giận
"Dì Diệp, dì dám bắt nạt anh trai cháu, cháu sẽ liều mạng với di Giọng Diệp Hiểu Khê cực kỳ lạnh lùng, hoàn toàn khác với hình tượng dáng vẻ cao quý của cô ở trước công chúng"Còn có cả người, nói khó như vậy, hôm nay ta sẽ tự tay cắt đầu lưỡi của người
Âm thanh cuối cùng từ điện thoại vang lên cũng chính là giọng nói của Diệp Hiểu Khê, giọng cô ta có vẻ rất khó chịu gấp gáp:
"Thằng nhóc thôi, người dám giờ trò với ta! Chờ bạn người rơi vào tay ta, xem ta sẽ xử lý bọn người như thế nào!"
Bên cạnh giọng nói của cô ta vang lên còn có cả tiếng tát đánh vào người, rõ ràng là Diệp Hiểu Khê đã đánh hai đứa nhỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!