Cô cứ như vậy mà âm thầm rời đi thì thật quá mức khôi hài.
Tối thiểu thì cô cũng phải hỏi rõ ràng, anh từng đối xử với cô tốt như vậy, là do gặp dịp thì chơi bời, hay thật sự vẫn có chút thích cô.
Chỉ cần anh còn muốn dỗ dành cô, cho dù là anh thật sự ngoại tình với Cung Viện, cô cũng sẽ cho anh một cơ hội.
Bàn tay nhỏ nhắn của Uyến Dư không khống chế được mà siết chặt, chuyện cô sợ hãi nhất chính là, cậu trẻ cũng không cần cô cho anh cơ hội nữa rồi.
"Lão đại, sao em lại khóc?"
Trong khi Uyển Dư đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, đột nhiên cô nghe thấy thanh âm của Hàn Tịnh vang lên bên tai.
Uyển Dư mờ mịt quay mặt sang, nhìn thấy Hàn Tịnh lo âu nhìn chằm chằm mình:
"Lão đại, cậu trẻ bắt nạt em có phải không? Lão đại, em nói cho tôi biết, cậu trẻ bắt nạt em thể nào? Tôi đi liều mạng với cậu trẻ!"
"Cậu trẻ không có bắt nạt tôi"
Tuy rằng Uyển Dư thực sự rất tức giận khi nhìn thấy Lục Minh Thành và Cung Viện hôn nhau, nhưng cô vẫn không hi vọng Hàn Tịnh nhúng tay vào chuyện này.
Đây là chuyện của cô và cậu trẻ, là chuyện của hai người, vì vậy tự hai người giải quyết là tốt rôi, không cần thiết phải kéo người khác vào.
Hàn Tịnh?
Quý Ngôn vừa mới xử lý xong chuyện của Lục Minh Thành.
Tranh đấu với Lục Kiêu, thời khắc cửu tử nhất sinh đã khiến cho đùi anh ta lại bị thương.
Nhìn thấy Hàn Tịnh nắm tay Uyển Dư, anh ta cũng không quan tâm chân mình què quặt, liền khập khênh đi xuống xe.
"Hàn Tịnh, cậu đang làm cái gì! Cậu mau bỏ cửu tẩu ra!"
Quý Ngôn kiên quyết vì Lục Minh Thành mà giữ lợi ích.
Hiện tại, Hàn Tịnh chính là đang mơ ước người phụ nữ của Lục cửu, anh đương nhiên sẽ bóp chết ý nghĩ không đứng đản này của Hàn Tịnh.
"Tôi không buông lão đại!"
Gương mặt Hàn tịnh vô cùng kiên quyết:
"Cậu trẻ lại chọc cho lão đại khóc nữa rồi! Tôi sẽ không để cậu trẻ tiếp tục bắt nạt lão đại nữa!"
"Hàn Tịnh, cậu nói hươu nói vượn gì đấy! Cảm tình của Lục cửu và cửu tẩu tốt như vậy, sao có thể bắt nạt cửu tẩu được! Hàn Tịnh, tôi thấy rõ ràng chính là tên nhóc nhà cậu ngứa đòn rồi! Có tin là hôm nay tôi sẽ giáo huấn cậu một trận không?"
Nói xong, Quý Ngôn xắn tay áo, muôn mạnh mẽ giáo huấn tên nhóc nghiện đào góc tường nhà Lục cửu.
Uyển Dư không nhanh không chậm mà rút tay khỏi tay của Hàn Tịnh, cô không muốn cho Hàn Tịnh bất kì hi vọng không cần thiết nào nữa.
Thể nhưng, cô cũng không muốn Quý Ngôn không phân tốt xấu mà giáo huấn Hàn Tịnh.
"Quý Ngôn, anh đừng bắt nạt Hàn mập! Chuyện của tôi, tôi tự mình xử lý"
Thấy Quý Ngôn đang muốn đi vào biệt thự của Lục Minh Thành, Uyển Dư có chút tự giễu mà cười cười:
"Quý Ngôn, cậu trẻ và Cung Viện đang ở bên trong bận bịu! Anh đi vào không khéo lại quấy rầy uyên ương!"
Uyến Dư nói xong lời này, liền nhanh chóng chạy về phía trước.
Vốn dĩ, cô muốn đi vào trong hỏi Lục Minh Thành cho rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!