Chương 22: Kết Quả Dám Định Adn

"Cậu trẻ, cháu yêu Uyển Dư, yêu cô ấy hơn cả tính mạng của mình"

"Không có cô ấy, cháu sẽ chết mất. Cho nên cậu trẻ, đừng giành cô ấy với cháu"

Sẽ chết, sẽ chết...!

Lời nói của Hàn Tịnh như một gáo nước lạnh, dội thắng vào đầu Lục Minh Thành.

Vào thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ đẩy Uyền Dư ra.

Đi ra ngoài!.

Uyền Dư chật vật ngã nhào trên đất, nghĩ đến một màn nồng nhiệt vừa rồi thì cô cũng không quan tâm tới việc lấy hôm thuốc nữa, vịn mép giường đứng dậy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Uyển Dư cảm thấy mình thật buồn cười.

Tối hôm nay nếu Lục Minh Thành với cô thật sự xảy ra quan hệ thi bản thân cô cũng không vượt qua được bối phận, mẽ đầy cô ra, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy luận lý làm người.

Nhưng khi Lục Minh Thành mạnh có chút mất mát.

Mất mát....!

Uyển Dư dụng sức gõ mạnh vào đầu mình, cô thật đúng là điên rồi, mất mát cái gì chứ

Cậu trẻ là một người cao cao tại thượng mà cô không bao giờ có thể chạm đến, làm sao sẽ thấy vừa ý minh:

Tối hôm nay hắn làm vậy với cô chắc hẳn do bị người bỏ thuốc mà thôi.

Đàn ông à, bọn họ thường chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần bị kích thích thì đừng nói là cô, coi như đó là một bà thím thì đoán chừng hắn cũng không cầm cự được.

Nghĩ đến cậu nhỏ sẽ làm những chuyện mà tối nay đã làm với mình cùng một bà thím, trái tim Uyển Dư càng cảm thấy hơi nhồi.

Haizz, cô thật đúng là tự tìm phiền phức cho mình mã, tại sao lại so sánh minh với thím chứ

Sau khi đổi một bộ quần áo, Uyển Dư cầm đồ của mình liền đi xuống dưới lầu.

Lúc này, Quý Ngôn đang ngồi trên sa lon trong phòng khách, ôm cái chân bị bỏ thạch cao, buồn rầu,

Nhìn thấy Uyển Dư đi xuống, vội vàng nghênh tiếp

"Bác sĩ Diệp, Lục Cửu bây giờ thế nào rồi? Cô đã tiêm cho hắn rồi sao?"

"Không có, cầu trẻ không phối hợp với tôi."

Uyển Dư lảng tránh, cô không muốn để cho Quý Ngôn nhìn ra vật đò ứng trên mặt.

"Cái gì? Cô chưa tiêm cho Lục Cửu sao?" Quý Ngân kéo cái chân gãy, nhảy xuống từ trên sa lon, lại nhìn thấy trong tay Uyển Dư không cầm hòm thuốc,

"Bác sĩ Diệp, bây giờ cô định đi đâu?"

"Vết thương trên người tôi đã đỡ nhiều rồi, cũng cần phải trở về."

Nói xong lời này, Uyền Dự trực tiếp đi ra phòng khách.

Quý Ngôn gấp đến độ giậm chân,

"Bác sĩ Diệp, cô đừng đi mà. Cô để tôi một mình ở đây, nếu Lục Cửu thủ tinh bộc phát, vậy thì trong sạch của tôi không phải là không giữ được sao?"

Khóe môi Uyển Dư giật giật, nhìn đi, cậu trẻ tối nay làm vậy với cô không phải vì trong lòng hàn có có gì đặc biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!