Sau khi phản ứng lại, Diệp Uyển Dư vội vàng mặc lại áo khoác lên người, áo khoác chạm vào vết thương, đau đến nỗi khiến cô thở dốc.
Lục Minh Thành cũng không ngờ anh đi vào sẽ nhìn thấy cảnh đó, khuôn mặt đẹp trai của anh ta sửng sở khế biến sắc không ngừng, ửng đỏ một cách bất thường.
Nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bộ dạng ung dung lạnh lùng vốn có.
Anh đi lên, liếc nhìn vết máu trên bông khử trùng: * Lưng cô cũng bị thương rồi, tôi giúp cô xử lí vết thương.
Không không cần...!
Lời từ chối của Uyển Dư còn chưa nói xong, Lục
Minh Thành đã cắt ngang lời cô:
"Cô có chắc chắn tự mình có thể xử lí vết thương không?"
Uyền Dư ngở ra, tự cô xử lí vết thương sau lưng, thực sự rất khó, Cô chắc chắn không có cách nào lấy hết cặn thủy tinh ra, nếu xử lí không tốt sẽ bị viêm.
Uyền Dư nhắm mắt lại, hít thở sâu, ngoại khoa thực sự có rất nhiều bác sĩ nam, khi xử lí vết thương, không liên quan đến tình và sắc, cô hiện tại coi Lục Minh Thành thành bác sĩ nam là được rồi.
Giống như cô lúc đầu cũng giúp anh kiểm tra qua chỗ kia chỗ khó nói trên người anh.
Sau khi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, Uyển Dự quyết định sẽ để Lục Minh Thành giúp cô xử lí vết thương trên lưng, cô khẽ liếc nhìn anh, nhẹ giọng nói:
"cậu trẻ phiền cậu quay đầu lại trước đi, đợi đến khi tôi gọi thì cậu hắn quay lại Nhìn thấy Lục Minh Thành vô cùng hợp tác xoay người, Uyển Dư nhanh chóng cởi áo khoác, dùng áo khoác che chắn ngực, sau đó nằm xuống giường:"Bây giờ có thể quay lại rồi."
Nghe thấy giọng nói của Uyển Dư, Lục Minh Thành quay người lại, khi anh nhìn thấy trên tấm lưng mượt mà như lụa của cô có vài vết thương máu me đầm đìa, không kiểm được nhăn mặt.
Vừa rồi, anh còn quá nhân từ với Triệu Tấn rồi.
Lẽ ra nên róc xương lóc thịt hắn.
Lục Minh Thành cũng từng lăn lộn trong mưa bom bão đạn, bị thương là chuyện thường tình, qua nhiều năm như vậy, kĩ năng xử lý vết thương của anh còn chuyên nghiệp hơn nhiều bác sĩ, Sau khi khử trùng nhịp, anh nhanh chóng lấy từng mành thủy tinh trên lưng Uyển Dự ra, sau khi sát trùng vết thương trên lưng cô bằng cồn, anh dùng đầu ngón tay lấy thuốc mỡ rồi nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho cô.
Phải nói rằng thuốc mỡ của Lục Minh Thành thực sự rất hữu hiệu, vết thương trên lưng của Uyển Dư ban đầu rất đau, bây giờ thuốc mỡ mát lạnh bôi lên mặt và dễ chịu không thể tả.
Đã không còn đau như lúc đầu.
Đầu óc Uyển Dư bây giờ rất mơ hồ, sau khi cơn đau trên lưng cô dịu đi, cơn mệt mỏi ập đến, cô liền ngủ thiếp đi.
Đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng manh và mịn mảng của cô, Lục Minh Thành như bị điện giật, nhanh chóng rút tay lại.
Anh đặt thuốc mỡ sang một bên, do dự một hồi, không nhanh không chậm nói:
"Có, rất thích Tiểu Tinh?"
Đáp lại Lục Minh Thành, chỉ có hơi thở đều đều của Uyền Dư.
Lục Minh Thành cụp mắt xuống, thấy Uyển Dư đã ngủ say, anh lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn cho cô, mặc vào người cô
Bàn tay to vô tình lướt qua ngực mịn màng của cô, Lục Minh Thành chỉ cảm thấy một đám lửa lập tức từ bụng dưới của anh bùng cháy lên.
Trước mặt cô dường như anh luôn dễ dàng mất kiểm soát, chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại anh sẽ không không chế được mà làm ra chuyện đã thủ, liền xoay người từng bước rời khỏi
Vừa bước tới cửa phòng, phía sau truyền đến tiếng rên rỉ trầm thấp.
Trái tim Lục Minh Thành đột nhiên co thắt, anh không nhịn được quay người, trở lại.
Uyển Dư ngủ rất không an yên, từng giọt nước mắt lớn lăn ra từ khỏe mắt của cô, bờ vai không ngừng run rẩy, nhìn vô cùng đau lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!