"Em gái yêu quỷ, Chí Minh bây giờ đang ở cùng chị Khách sạn Hoa Nguyên, phòng 135, hoan nghênh em đến góp vui hahaha" Ding... Ding. Diệp Uyển Dư nhận được một tin nhằn khác.
Là một bức ảnh chụp bạn trai cô Tần Chí
Minh và Diệp Hiểu Khê đang trần truồng quấn lấy nhau
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Uyển Dư cảm thấy như có hàng nghìn nhát dao đâm vào ngực, từng nhất từng nhất xuyên qua đến mọi hơi thở đều đau.
Người đàn ông đó từng nói yêu mỗi mình cô, cả đời này đều bảo hộ cô, che chở cô, từng thể hứa không làm tổn thương cô dù chỉ một chút, thế nhưng bây giờ lại dây dưa không rõ với chị gái cùng cha khác mẹ của cô Có muốn đến hỏi Tán Chí Minh, cô yêu anh như thế nào từng ấy năm anh biết rất rõ, cớ sao lại đối xử vớI có như vậy?
Cửa khách sạn không khóa, cô đẩy cửa bước vào, không nhìn thấy hai người bọn họ đâu, nghĩ bọn họ đã rời đi, vừa muốn quay người tìm bọn họ liền nhận được một tin nhắn khác:
"Em gái yêu quý, chị đã tìm giúp em một nam công ưu tủ, chắc chắn em sẽ thích"
Uyền Dư chưa kịp hiểu ý tử trong lời nói của Diệp
Hiểu Khê thì đã bị một người đàn ông cao lớn túm lấy, hắn như người điên dùng hết sức ép chặt cô vào cánh cửa.
Người đàn ông này, không phải Tần Chí Minh.
Ý thức nguy hiểm cần kể, Uyển Dư đầy mạnh người đàn ông, toàn chạy đi.
Chưa đến cửa cô đã bị người đàn ông tóm lấy, hắn không thương tiếc xé toạc vậy có thành nhiều mảnh, Lộ ra làn da trắng như tuyết, đôi gò bồng lấp lừng sau vật áo rách cùng với hương thơm người thiếu nữ đôi mươi càng làm gã đàn ông tăng thêm phần thủ tỉnh.
Uyển Dư có người lại vì đau, dùng chút sức lực yếu ớt đầy người đàn ông ra.
Cô càng phản kháng, người đàn ông càng hung hãn như một con thú hoang nhắc lấy cô ném lên giường lớn.
Uyển Dư sợ hãi:
"Buông...! buông tôi ra."
Giọng nói của Uyển Dư rơi vào bẫy của Diệp Hiểu Khê.
Người đàn ông này chắc chắn là nam công cô ta mang tôi, tôi sẽ đưa tiền cho anh, tôi đưa hết tiền cho anh.
"
Người đàn ông như không nghe thấy lời Uyển Dư, anh ta mạnh bạo ôm lấy eo nhỏ của cô, môi kể lên miệng cô nuốt hết những lời nói kia không để cô hết lên thành tiếng.
Hắn ta ra sức hôn cô, đầu lưỡi hắn xông thẳng vào bên trong, quần lấy lưỡi cô, ra sức càn quấy mặc cho cô chống cự.
Hắn Rồi môi cô, hắn hôn xuống cổ cô, gặm nuốt xương quai xanh khảnh mảnh yêu kiều, bày tay không yên phận xoa nắn đôi gò bồng đào căng mọng trắng hồng, không quên đùa giỡn nơi nhũ hoa hồng hào ấy,
Tay hắn ta di chuyển xuống cặp đùi năn nà của cô nhẹ nhàng xoa bóp, rồi ra sức tách hai chân của cô ra mạnh mẽ xông vào.
Cô cảm nhận một vật nóng cứng rằn đâm lời, nước mắt theo gò má ửng hồng vì kích tình lăn xuống.
Không một chút thương hoa tiếc ngọc, hắn ra sức khám phá cơ thể cô một cách triệt để, cứ dồn dập đưa cự long tiến sâu vào hoa huy*t một cách dữ dội.
Uyển Dư trên người mồ hôi lấm tấm, toàn thân rã rời, thần sắc mệt mỏi, ánh mắt trở nên đờ đẫn đến vô hồn mặc cho hắn càn quấy.
lên nụ cười thỏa mãn, bất chợt dùng sức hơn nữa, cứ thế đâm vào gần như xé nát cơ thể Uyền Dự thành từng mảnh.
Uyển Dư đấu tranh van xin không thành đành đau khổ mặc cho hắn ta hoan lạc, thật bị ổi, lần đầu của cô cứ như vậy bị một người đàn ông không quen không biết cướp mất.
Có không biết người đàn ông này đã dầy và có bao nhiêu lần, chỉ trên người xuất hiện nhiều nốt trắng xanh.
Những giọt lệ trong suốt không ngừng rơi nơi khỏe mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!