Chương 30: (Vô Đề)

Đường tiên sinh. Thiệu Huy đẩy cánh cửa phòng nghỉ ngơi, trực tiếp đi tới trước mặt Đường Thước,

"Đến đây có việc gì sao?"

Thiệu tổng?

Đường Thước nhìn thấy hắn nháy mắt có chút kinh ngạc, lại rất nhanh đổi thành khuôn mặt tươi cười,

"Không nghĩ tới là ngài tự mình đến đây."

Thiệu tổng ngẩng đầu nói:

"Tôi còn có việc, Đường tiên sinh nói tóm tắt đi."

"Tôi vốn muốn tìm tiểu Điền nói chuyện một chút, cũng không định đến đây gặp vị đại phật gia ngài đây." Đường Thước nhún vai một cái, bị Thiệu Huy thiếu kiên nhẫn đánh gãy.

"Cậu tìm em ấy để làm gì?"

"Đương nhiên là có việc nha." Đường Thước cười cười khiến Thiệu Huy nhìn đến phiền,

"Thứ nhất là vì hợp tác sự, thứ hai -- tôi là tới tìm tiểu Điền ôn chuyện, tôi còn muốn hảo hảo cảm ơn cậu ấy một chút."

Cảm ơn?

Thiệu Huy nghe không hiểu đây là giọng điệu âm dương quái khí gì, áp suất cả người càng ngày càng thấp,

"Tôi lại không cảm thấy có chuyện gì đáng để Đường tiên sinh cố ý đến đây một chuyến cả."

"Thiệu tổng nói như vậy cũng quá độc đoán đi."

Đường Thước nâng chung trà lên uống một hớp, chậm rãi đặt xuống, nghiêm nghị lên tiếng,

"Thiệu Huy, em biết anh oán tránh em năm đó không nói mà đi, đối với em không có sắc mặt tốt cũng là chuyện bình thường... Nhưng rõ ràng đó là gút mắc của hai chúng ta, anh lại đem người ngoài vô tội cuốn vào, người ta đã cùng anh diễn nhiều năm như vậy rồi, có phải anh cũng quá tàn nhẫn..."

Ầm!

Nực cười! Thiệu Huy vỗ mạnh lên mặt bàn, khiến Đường Thước cả kinh mà run lên, sắc mặt lập tức trắng bệch, vành mắt trong nháy mắt đỏ lên, càng tạo cho người ta cảm giác yếu đuối đáng thương.

"Em biết năm đó là em có lỗi với anh, nhưng em cũng có nỗi khổ a, anh không thể cho em cơ hội làm lại từ đầu, cho em bồi thường..."

Được rồi.

Thiệu Huy phất phất tay, đánh gãy tự bạch của Đường Thước,

"Nếu Đường tiên sinh đã không có công sự muốn nói, mời về, tạm biệt."

Thiệu Huy xoay người, không chút lưu luyến nào chuẩn bị rời đi.

Chờ đã! Đường Thước đột nhiên đứng lên, cười nói với người đang đưa lưng về phía mình, "Cho dù anh bây giờ không muốn gặp lại em, nhưng Điền Điềm dù sao cũng là vô tội đi. Anh lẽ nào lại cho rằng giữa các anh thật sự sẽ có tình yêu sao?

Làm lỡ 8 năm thanh xuân của người ta, anh không thấy hổ thẹn sao? Anh đơn giản chỉ đem người ta làm tấm màn, anh chỉ muốn che dấu sự thất bại của anh mà thôi!

Anh...Đường tiên sinh, tôi kiến nghị cậu nên đến khoa thần kinh khám qua một chút xem sao.

"Thiệu Huy đến đầu cũng không quay lại, tiêu sái rời đi,"Việc nhà của tôi, không cần cậu nhọc lòng.

"- ----- Thiệu Huy vừa mới đi ra, thư ký liền đuổi theo hắn."Thiệu tổng, Đường tiên sinh bên kia...Sau này những công việc liên quan tới Đường gia, không cần đem đến trước mặt tôi.

"Thiệu Huy lần đầu tiên công tư bất phân, lại cảm thấy rất sảng khoái, hắn một bên thu thập văn kiện trên bàn làm việc, một bên tiếp tục nói,"Tháng sắp tới tôi sẽ không tới công ty, có văn kiện gì cứ gửi vào mail của tôi là được... Còn hội nghị thông thường sẽ đổi thành hội nghị qua video...Thiệu tổng, ngài đây là?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!