Chương 15: (Vô Đề)

Sự cố lần này không có bất kì dấu hiệu nào, cũng giống như trận cãi nhau này của bọn họ.

Khi bắt đầu cũng không ai ngờ đến sự việc sẽ đi đến bước này.

Bọn họ hiếm thấy mà nói được vài câu chuyện phiếm, Thiệu Huy thậm chí còn nói một chút về món ăn rất vừa miệng hắn khi nãy.

Trợ lý Điền thuận theo lời hắn nói mà tiếp tục câu chuyện, dường như có thêm mấy phần hòa hợp.

Có lẽ là do sự thả lỏng này quá hiếm có được, Điền Điềm nhớ đến tiểu thiếu gia nhờ y nói mấy lời với hắn, nên bạo dạn thay Thiệu Hàm nói vài câu.

______________

Y nói:

"Ngài cũng không phải không đồng ý việc của hai người bọn họ, hà tất phải tỏ thái độ cứng rắn như vậy."

"Tôi lúc nào nói qua đã đồng ý."

Thiệu Huy khẽ hừ một tiếng, từ 8 năm trước Trần Tư An động tâm tư có ý đồ xấu xa kia, hắn chính là vẫn còn một bụng tức giận, nếu không phải anh vẫn luôn chờ Thiệu Hàm lớn lên, đến bây giờ đã hơn 20 mấy tuổi vẫn không có bước phát triển thật sự, nếu không hắn đã sớm đem đứa nhỏ ngu ngốc kia đánh một trận.

"Nhưng Tư An cũng không có gì không tốt, người ta cũng là một nhân tài, đầu óc thông minh, có trách nhiệm có tính đảm đương, huống chi..." Điền Điềm lái xe, không nhịn được vì bạn học cũ biện giải, càng nói, lại nhịn không được trong lòng có chút mơ hồ ước ao,

"Đã nhiều năm như vậy, cậu ấy cũng chỉ yêu có một mình Thiệu Hàm, cậu ấy làm việc trong cái vòng tròn phức tạp như vậy, cậu ấy cũng chưa bao giờ đi vào."

"Giữ mình trong sạch không phải là chuyện đương nhiên sao? Từ khi nào lại trở thành mục để cộng điểm?" Trong lòng Thiệu Huy có chút không thoải mái khó nói, hắn cũng không biết bản thân đã làm ra chuyện gì phá vỡ đôi uyên ương kia, ai ai cũng coi hắn như Vương Mẫu Nương Nương vạch giá vá trời.

Em trai hắn thì coi như nước đã đổ ra, có nghĩ như vậy cũng chẳng sao, nhưng đến Điền Điềm cũng nghĩ hắn như vậy, không thể thiên vị hắn một chút sao, hắn nghĩ như vậy, ngữ khí tự nhiên cũng trầm xuống,

"Cậu và Trần Tư An vừa là bạn học lại còn là bạn tốt nhiều năm đương nhiên phải giúp nó nói chuyện."

"Ngài đây là đang cãi chày cãi cối a."

Điền Điềm bị lời nói này của Thiệu Huy làm cho nghẹn một chút, y chỉ có thể để Thiệu Huy nói, y không khuyên được Thiệu Huy, càng không làm chủ được cho Thiệu tổng.

Điền Điềm nắm chặt tay lái,

"Chuyện này cùng chuyện tôi và Tư An quan hệ tốt căn bản là hai việc khác nhau, càng quan trọng hơn là Thiệu Hàm cũng yêu cậu ấy mà."

"Đó là do Thiệu Hàm còn nhỏ, không hiểu chuyện."

Trong lòng Thiệu Huy ngày càng nôn nóng,

"Cậu vậy mà cũng không hiểu chuyện sao?"

"Thiệu tổng, ngài đang nói gì vậy?" Trong lòng trợ lý Điền như bị đâm một cái, y biết Thiệu Huy cố chấp, lại không biết hắn còn có thể cố tình gây sự như vậy,

"Trong mắt ngài thì như thế nào mới gọi là hiểu chuyện? Cùng người mình yêu ở bên nhau gọi là ấu trĩ?"

"Muốn cùng người mình yêu ở bên nhau đương nhiên là không sai." Thiệu Huy bị sự tức giận cùng chất vấn trong miệng Điền Điềm làm cho đau lòng, hắn cũng chẳng hiểu tại sao trong mắt Điền Điềm hắn lại trở thành người xấu, là nhân vật phản diện chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác,

"Nhưng bọn họ cũng không thể cứ như vậy mà qua loa quyết định đại sự cả đời, bọn họ đều còn trẻ, dễ dàng kích động, bất cẩn,..."

"Tư An chỉ kém tôi chưa tới 2 tuổi, Thiệu Hàm cũng đã 23, lại có thể có bao nhiêu trẻ tuổi, bao nhiêu không hiểu chuyện?" tay cầm vô lăng của trợ lý Điền đều run rẩy.

Muốn nói đến qua loa, ai có thể so với hai người họ năm đó qua loa. Bọn họ thậm chí còn chưa yêu qua, lại không hiểu như thế nào lại đi đến kết hôn.

Đừng nói đến khi đó y vừa mới tốt nghiệp đại học, thậm chí Thiệu Huy so với Trần Tư An hiện tại cũng trẻ tuổi hơn.

Bất quá Thiệu Huy nói không sai, tuổi trẻ chính là dễ dàng kích động, bất cẩn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!