Chương 41: (Vô Đề)

Ai cũng không nghĩ tới, Lục Ly sẽ là người nói ra lời như vậy.

Ngay cả Cố Y một bên cũng sửng sờ hồi lâu, mới phản ứng được,

"Anh thật sự sẽ mời cho cô ấy một người chăm sóc sao?"

Lục Ly gật đầu, nhìn về phía Lâm Thanh: Có thể không?

Lâm Thanh suy nghĩ một chút, vẫn cự tuyệt.

"Không cần, tôi có thể chăm sóc được, huống chi, tôi nghĩ Nguyễn Nhuyễn sẽ không hy vọng làm phiền tới anh."

Nghe vậy, Lục Ly khẽ cau mày, có chút kinh ngạc.

Sau một lát, Lục Ly thử đi khuyên bảo Lâm Thanh, muốn để cho cô tiếp nhận đề nghị này.

"Các cô bây giờ chắc chắc bận làm luận văn tốt nghiệp, cô ấy nằm ở bệnh viện, tôi tìm một người chăm sóc qua đây là được rồi, cũng không cần khổ cực như vậy, huống chi, tôi cũng không có những tâm tư gì khác, chẳng qua đơn thuần cảm thấy cô ấy không tệ, muốn giúp một tay, nếu như cô không muốn thiếu tôi ân huệ này, cái này có thể sau này hẵng nói, cô thấy thế nào?

"Lục Ly sau khi nói xong, Cố Y cũng ở một bên nói đỡ:"Đúng vậy, hơn nữa sau này chúng tôi sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy, cô không phải nói cô ấy rất thích Lục Ly sao, vậy cô ấy nếu biết Lục Ly tìm cho cô ấy một người chăm sóc, nói không chừng có thể sớm một chút tỉnh lại thì sao?

"Không thể không nói, câu sau cùng của Cố Y, đánh động Lâm Thanh. Nếu như Nguyễn Nhuyễn biết chuyện này, có lẽ thật sự có thể sẽ sớm ngày tỉnh lại. Cô sở dĩ đi thử kính, không phải cũng là vì muốn Lục Ly tự tay ký tên đặt bên người cô ấy, khích lệ cô ấy sao."Tôi phải suy tính một chút.

"Lục Ly gật đầu, ngược lại không muốn cô lập tức đáp ứng."Không có việc gì, cô suy nghĩ kỹ tối liên lạc với người đại diện của tôi là được.

"Anh vừa nói, vừa viết số điện thoại của Trần Bân cho Lâm Thanh."Được, cảm ơn."

Lục Ly gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía cô gái không có bao nhiêu hơi thở của sự sống nằm ở trên giường bệnh, có chút khó chịu.

Khó chịu nói không nên lời, thật giống như đang có thứ gì đó đè nặng lên tâm vậy.

Lục Ly nhíu mày, thật ra thì anh, còn rất muốn thấy được gương mặt tươi cười kia của cô gái này, mà không phải là giống như bây giờ, không có bất kỳ có bất kỳ huyết sắc, không có  bất kỳ sinh khí sức sống nào nằm ở trên giường bệnh.

Bên trong phòng bệnh tiếng nước thuốc vang lên tí tách, vô hình có chút chói tai.

Rõ ràng không lắng nghe thì sẽ không nghe được thanh âm này, nhưng lúc này Lục Ly nghe tới, lại cảm thấy tiếng rất lớn, thậm chí có chút chói tai, không muốn tiếp tục nghe tiếp.

Lục Ly không ở bên trong phòng bệnh lâu, liền ôm Nguyễn Nhuyễn đi ra ngoài.

Cố Y cũng giống vậy.

Hai người sau khi đi ra ngoài, liền trực tiếp đi tới phòng làm việc của Cố đạo.

Lục Ly cúi đầu nhìn mèo trong ngực mình, có chút nghi ngờ:

"Sao hôm nay tâm tình không tốt như vậy?"

Nguyễn Nhuyễn nghe vậy, chỉ chui vào trong ngực Lục Ly, yên lặng không nói lời nào.

Tâm tình cô quả thật không tốt, quá mức khó chịu.

Ở trong phòng bệnh, cô hoàn toàn không dám nhìn tới mình bây giờ là hình dáng gì, bởi vì cô không dám tưởng tượng bộ dáng mình nằm ở nơi đó không chút tiếng động.

Cũng không dám nhìn tới Lâm Thanh, mặc dù biết mình sau khi chết người luyến tiếc mình nhất có thể là Lâm Thanh, nhưng vừa nghĩ đến mỗi ngày cô đều đi đến bệnh viện xem bộ dáng của mình, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy khó chịu.

Chính cô cũng không biết làm trễ nãi bao nhiêu thời gian của Lâm Thanh, làm sao còn chưa có tỉnh lại chứ ? !

Càng cảm thấy khó chịu là chuyện Lục Ly làm, nam thần của mình, tại sao có thể tốt như vậy.

Tại sao có thể vì một người fan không biết tên như mình, chủ động nói sẽ mời người chăm sóc cho mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!