Trong lúc nhất thời, một người một mèo yên lặng không tiếng động nhìn nhau.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy, sợ nhất có lẽ là không khí đột nhiên an tĩnh.
Lục Ly không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn cô, Nguyễn Nhuyễn vô hình run người lên, từ trên bụng Lục Ly rơi xuống.
Đi tới một bên len lén muốn chạy đi.
Vừa mới chuẩn bị chạy đi, Lục Ly liền vươn tay nắm được chân Nguyễn Nhuyễn.
Còn muốn chạy?
Nguyễn Nhuyễn nghe giọng trầm thấp Lục Ly trầm thấp, có chút nghe không ra cảm xúc của Lục Ly.
Cô trầm mặc một hồi, sau đó hướng Lục Ly nho nhỏ kêu một tiếng.
Meo.
Lục Ly nhìn cô, không lên tiếng.
Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, dứt khoát vứt liêm sỉ, tới bên người Lục Ly cọ cọ, vùi ở trên tay anh, vẻ mặt đáng yêu nhìn lên trên.
Lục Ly nhìn, muốn khiển trách cô cũng không nói ra lời.
Nguyễn Nhuyễn được một tấc lại muốn tiến một thước đi tới gần bên người Lục Ly, đặt đầu ở phía trên, mặt đầy vô tội nhìn anh.
Lục Ly nhìn một chút, không nhịn được bật cười, vươn tay nhéo mặt cô, thấp giọng nói:
"Không muốn ngủ ở bên kia?"
Meo.
Lục Ly nhướng mày, tiếp tục nói: Không thoải mái?
Nguyễn Nhuyễn trầm mặc một hồi, đang rối rắm không biết nên trả lời như thế nào.
Đương nhiên không phải không thoải mái, chỉ là như vậy sẽ càng thoải mái hơn mà thôi.
Meo meo.
Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt, đặt ở trên cổ tay Lục Ly, nhẹ nhàng chạm chạm.
Một người một mèo trầm mặc không nói gì.
Lục Ly nhìn, đột nhiên cười ra tiếng.
"Thật đúng là một con mèo biết hưởng thụ."
Nguyễn Nhuyễn: Meo.
Đúng vậy, cô rất biết hưởng thụ đấy.
Cô an tĩnh chờ đợi, muốn biết Lục Ly có ném cô ra ngoài không.
Cũng may, Lục Ly chỉ nhìn vài giây, sau đó thấp giọng nói:
"Buổi tối đừng lộn xộn?"
Meo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!