Chương 2: (Vô Đề)

Bên trong xe an tĩnh, tay Lục Ly nhẹ vuốt ve đầu con mèo, thật thoải mái, Nhuyễn Nhuyễn nhịn không được ở trên đùi anh cọ cọ, cử động này của cô, làm cho nhiếp ảnh gia ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười, ngay cả máy quay cũng rung rung.

Ánh mặt trời ngoài cửa kính chiếu lên, ấm áp sáng sủa.

Lục Ly vốn muốn để con mèo nhỏ ngồi ở phía sau đợi, anh phải lái xe đi ra ngoài, nhưng không biết Nhuyễn Nhuyễn xuất phát từ tâm lý gì, hai chân bám ở trên đùi anh, sống chết không buông ra.

Lục Ly nhìn nó mấy lần, lúc nhìn tới đôi mắt đen nhánh lại đáng thương hề hề kia, liền có chút không đành lòng.

Tùy ý để cho mèo con ngồi trên đùi mình, anh ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, phía sau không có xe, Lục Ly liền nổ máy lái xe rời đi biệt thự bên này, quay lại siêu thị mua đồ.

Hết thảy đều rất an tĩnh, nhiếp ảnh gia chụp được gò má của Lục Ly, rất thanh thuần.

Còn Nhuyễn Nhuyễn, vẫn luôn ngồi yên tiêu hóa nhiệm vụ hệ thống giao cho mình.

"Thật sự nhất định phải làm nhiệm vụ này?"

"Cô cảm thấy thế nào?"

"Mi tại sao nói ta chết rất thảm?" Nhuyễn Nhuyễn nhớ không lầm, cái chết của mình đúng là có gì đó sai sai.

Cô đang đi xem phòng, vô tình ngã nhào, từ trên tầng thượng của nhà trệt* ngã xuống.

*nhà một tầng.

Bây giờ suy nghĩ lại, cái độ cao ngã chết người kia, chắc cũng phải phá kỷ lục Guinness thế giới chứ.

Nhưng lúc ấy, cô chỉ cảm thấy đây có lẽ là vận mệnh của chính mình, cho nên không nghĩ nhiều.

"Mi sao lại biết ta chết thực thảm hả, lúc ta chết có mi ở đó sao?" Nhuyễn Nhuyễn tiếp tục đặt câu hỏi.

Hệ thống ừ hừ một tiếng: Không rõ ràng lắm.

"A? Mi không phải hệ thống sao, sao lại không rõ ràng?"

"Hệ thống cũng không phải vạn năng."

Nhuyễn Nhuyễn không nói, tiếp tục truy hỏi:

"Vậy ta khi nào thì khôi phục thành hình người? !"

Đây mới là điều mà cô lo lắng, vạn nhất chính mình làm xong hết nhiệm vụ, đến lúc đó lại không có thân thể thì biết làm sao?

Nhuyễn Nhuyễn cho rằng, hệ thống mèo chân ngắn sẽ nói cho mình.

Nhưng vấn đề này, hệ thống tương đối nghiêm túc trả lời cô:

"Đến lúc đó khôi phục thành người, sẽ có kỳ ngộ."

Kỳ ngộ gì?

Không biết.

Nhuyễn Nhuyễn:

"Hỏi bốn câu đến ba câu là không biết, nên biến mất rồi chứ?"

Nói xong , hồi lâu không thấy hệ thống trả lời.

Nguyễn Nhuyễn gọi mấy tiếng, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!