Chương 39: (Vô Đề)

"Rốt cuộc là ai lại đặt một cái tên mỹ miều như vậy cho loại ma thuật đáng sợ này chứ?"

Tôi không thể mãi trốn tránh thực tại được.

Đã đến lúc phải chấp nhận sự thật.

Việc lọt vào tầm mắt của một thợ săn cấp S như hắn không hề có ý nghĩa tốt đẹp gì cả.

Chết tiệt.

Vậy thì, lựa chọn duy nhất của tôi là—

"Không thể cứ thế này mãi được!"

Tôi phải thoát khỏi cái cơ thể cấp F rác rưởi này càng sớm càng tốt.

Dù có phải chuyển linh hồn sang một cơ thể khác hay chữa trị hoàn toàn lá phổi này, tôi cũng phải làm được!

Ý nghĩ đó bám chặt lấy tôi, khiến tôi không thể tiếp tục nằm ì một chỗ được nữa.

Ngay lập tức, tôi bắt tay vào hành động.

"Dù có thức trắng đêm để nghiên cứu đi nữa, mình cũng phải lấy lại sức mạnh!"

Có vẻ như viễn cảnh sống một cuộc đời yên bình vẫn còn rất xa vời.

Nhưng mà…

Nghiên cứu vốn là chuyện như vậy đấy.

Chẳng có thí nghiệm nào cho ra kết quả mong muốn ngay từ lần thử đầu tiên cả. Đó là quy luật của tự nhiên.

Haa…

Thế nên, việc tôi không thu được thành quả gì suốt mấy ngày qua cũng là điều hiển nhiên thôi.

Quá mệt mỏi với những lần kiểm chứng phép thuật lặp đi lặp lại, tôi ngã người xuống giường.

Chết tiệt, với tình trạng của lá phổi này, có vẻ như cả pháp trận hỗ trợ cũng chẳng giúp được gì.

"Tự dưng thấy tất cả đều vô nghĩa. Mình đã chuyển sinh để nghỉ ngơi cơ mà, thế quái nào mà ngay cả sau khi tái sinh vẫn phải làm việc thế này? Tại sao chứ?"

Thất bại liên tiếp khiến tôi rơi vào trạng thái trống rỗng.

- Rrrrrr… -

Hử?

Ngay lúc đó.

Chiếc điện thoại tôi để ở chế độ rung bỗng phát ra âm thanh.

Từ từ đã. Tôi đã chặn hết số của các hội rồi mà, còn ai gọi cho tôi được chứ?

Ai vậy nhỉ?

Nhìn vào màn hình, tôi thấy một dãy số lạ bắt đầu bằng 010.

Không suy nghĩ nhiều, tôi ấn nút nhận cuộc gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!