Trước hết, cứ nghe điện thoại cái đã.
"Ơ, Yoon -seung à. Nhờ cậu mà hôm qua tôi mới thoát được đấy. Tôi á? Tôi vẫn khỏe chứ sao. Không bị thương gì cả."
Vừa nói, tôi vừa lặng lẽ hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, cẩn thận từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
"Thế nên này, tôi thực sự rất cảm kích, muốn mời cậu một bữa…."
Thợ săn Ahn Yoon
-seung, người hàng xóm ngoài hành tinh của tôi, thật ngây thơ mà cắn câu ngay lập tức.
"Cậu rảnh không? Ra ngoài một chút đi, tôi cũng có chuyện muốn bàn."
Một lát sau.
"Cho tôi một ly Americano đá."
"Cái thứ đắng ngắt đó thì có gì ngon chứ?"
Một lúc sau—
Tôi và Ahn Yoon
-seung đã có mặt trong một quán cà phê nhượng quyền gần đó.
Ban đầu, tôi định kéo cậu ấy ra một quán ăn tử tế. Nhưng Yoon
-seung nhất quyết từ chối, nói không cần tôi mời bữa đắt tiền, cuối cùng kéo tôi đến đây.
"Chỉ cần một ly cà phê như thế này là được rồi. Cảm ơn anh nhiều, anh Gi -ryeo."
Vấn đề là… tôi cực kỳ ghét mùi cà phê. Chỉ cần hít chút hương cà phê trong không khí thôi cũng đủ làm dạ dày tôi nhộn nhạo.
"Còn tôi thì… cho một ly Vanilla Latte, cái món được đề xuất ở đây đi."
Mắt tôi lướt qua danh sách các loại đồ uống đầy những cái tên lạ hoắc. Tôi chỉ miễn cưỡng chọn đại một cái tên có chữ Vanilla, ít ra còn biết đó là gì.
"Anh thích đồ ngọt hả?"
Có vẻ tôi vừa gọi phải một món đồ uống ngọt ngào.
Vừa thanh toán, tôi vừa thờ ơ lắc đầu.
"Không hẳn. Chỉ là tôi không uống được cà phê."
"Hả? Nhưng Vanilla Latte có espresso mà?"
…Cậu nói gì cơ?
Khoan đã.
"Cái đó cũng có cà phê à…?"
"Vâng, trong đó vẫn có caffeine đấy."
"Xin lỗi! Làm ơn bỏ hết cà phê ra khỏi phần của tôi! Bất cứ thứ gì có mùi cà phê cũng đừng cho vào!"
Rầm!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!