Ừ thì… cũng đúng thôi.
Ngay cả một đại ma pháp sư cũng không thể tránh khỏi thất bại.
"Cảm ơn vì đã hợp tác. Hôm nay anh có thể về rồi."
Vậy là mọi cáo buộc đã được xóa bỏ.
Thợ săn Seon Woo
-yeon, sau khi xem kết quả kiểm tra, đã xin lỗi vì đã gây ra sự bất tiện cho tôi.
Nhưng tôi chỉ gật đầu và bảo rằng không sao.
'Biết sớm vẫn tốt hơn.'
Thực sự, tôi vẫn ổn.
Dù có hơi cay sống mũi và mắt bắt đầu hơi ươn ướt, nhưng… vẫn ổn.
Ừm...
Ngay lúc đó—
Seon Woo
-yeon, người vẫn lén quan sát tôi, bất ngờ đưa ra một đề nghị ngoài dự kiến.
"À, tôi đưa anh về nhà nhé?"
Gì cơ?
"Những người giác tỉnh cấp thấp có thể cảm thấy chóng mặt sau khi kiểm tra xong."
Có vẻ cú sốc này lớn đến mức khiến tôi được một người Trái Đất lo lắng.
"Hoặc… tôi đưa anh đến bệnh viện nhé?"
Cô ấy vừa nói vừa cẩn thận lấy chìa khóa xe ra.
Tôi đáp lời:
"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tôi ổn."
Sau khi cúi đầu cảm ơn Seon Woo
-yeon, tôi rời khỏi trụ sở kiểm tra.
Nhà của Kim Gi
-ryeo chỉ cách đây khoảng 15 phút đi bộ.
Tôi cần chút thời gian để đi dạo, suy nghĩ, và sắp xếp lại cảm xúc của mình.
Không được quên— Tôi là đại ma pháp sư vĩ đại nhất của Alphauri.
'Chắc chắn rồi, một ngày nào đó, mình sẽ giải quyết được chuyện này.'
Mải đắm chìm trong suy nghĩ, tôi chậm rãi bước đi dưới bầu trời trong xanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!