Mọi vị khách đã rời đi.
Khi hơi ấm của con người biến mất, căn phòng đại diện rộng lớn này lại trở nên trống trải hơn bao giờ hết.
Ở lại một mình, Seo Esther ngồi xuống bàn làm việc, cầm tách cà phê thứ hai lên nhấp một ngụm. Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cô không được sáng sủa lắm.
"Có chuyện gì không vui sao, thưa ngài?"
Người thư ký của Ma Tháp nhìn vẻ mặt của vị chủ nhân mình phục vụ và cất giọng hỏi nhỏ.
Seo Esther đặt tách cà phê xuống bàn, nét cười tươi tắn thường thấy đã phần nào biến mất.
"Không hẳn là chuyện không vui. Chỉ là lúc nãy tôi hơi nghịch ngợm với mấy vị khách thôi."
Nghe đến đây, người thư ký không khỏi kinh ngạc, lớn tiếng trách móc:
"Ngài lại nguyền rủa khách nữa à? Trời ơi, ngài hứa là sẽ không làm vậy nữa mà!"
Sự thật là Seo Esther có một sở thích kỳ quái.
Cô thường sử dụng kỹ năng của mình lên các thợ săn mới gặp lần đầu, thích thú nhìn họ lâm vào những tình huống xui xẻo.
Tuy nhiên, lời nguyền mà cô sử dụng thường chỉ là những trò đùa nhỏ, kiểu như va ngón chân vào cạnh bàn hoặc làm rơi đồ vật.
"Thì có sao đâu? Vui mà."
Thói quen này đã bám rễ sâu trong cô, đến mức chưa bao giờ dứt bỏ được.
"Vậy lần này là lời nguyền gì nữa đây?"
"Hắt hơi liên tục trong 30 giây!"
"Haizz, thật là trẻ con."
Người thư ký lắc đầu, định buông lời trách móc nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
"Khoan đã, nhưng tôi không thấy ai hắt hơi cả."
Seo Esther khựng lại.
Đúng rồi.
Sự thật là cô đã lặng lẽ sử dụng kỹ năng của mình khi các vị khách đang uống cà phê.
Mục tiêu đầu tiên là Kim Gi
-ryeo.
Cô tò mò muốn biết liệu đôi mắt sắc lạnh của cậu ta sẽ trông ra sao khi nhăn lại vì hắt hơi.
Nhưng kết quả thì ai cũng rõ.
"Đúng vậy. cậu ta không hề hắt hơi."
Một thất bại.
Không chỉ là thất bại bình thường.
Seo Esther, một thợ săn S cấp hiếm hoi với năng lực nguyền rủa mạnh mẽ, chưa bao giờ gặp tình huống kỹ năng của mình bị vô hiệu hóa như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!