Chương 17: Thiếu niên kiệt ngạo (16)

Khương Nhiên cũng không biết vì sao mình sẽ cao hứng.

Trong lòng giống như có một quả bóng được thổi khí, cao hứng tới nỗi hắn muốn ôm Tô Yên vào trong ngực mới có thể khắc chế.

Chờ đến khi hắn cười đủ, mới buông Tô Yên ra.

Hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn của cô.

Sự sắc bén trong ánh mắt nhạt dần, lây dính một chút ý cười, một lúc sau, mới nghe hắn nói một câu:

"Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"Cậu hông thích thì sao?"

Sẽ không.

À.

Cô nghe hắn trả lời, sau đó gật gật đầu.

Hai người mới chào tạm biệt. Tô Yên về đến nhà, ngoại trừ người hầu, cha mẹ đều không ở.

Cha mẹ nguyên thân là người làm ăn, phải bay đi rất nhiều nơi, rất ít ở nhà.

Đại khái là không có tình thương của cha mẹ, đây cũng là một trong những nguyên nhân nguyên thân trầm mặc không thích nói chuyện.

Trở lại trong phòng, cô liếm liếm khóe môi.

Vén tóc, lộ ra khuyên tai trân châu: Tiểu Hoa.

"Ký chủ, làm rất tốt! Cố lên!"

Được.

Sáng sớm hôm sau.

Thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

Tô Yên như bình thường dậy sớm, ăn qua bữa sáng đi tới trường.

Cơ hồ là khi cô vừa bước vào trường, năm nữ sinh liền vây quanh.

"Cậu chính là Tô Yên?"

Đúng vậy.

Sau đó, năm nữ sinh này liền lấy một loại ánh mắt khinh bỉ đánh giá Tô Yên.

Trong đó một người ôm ngực: Cũng chẳng ra gì a!

Đúng vậy.

"Vậy Khương Nhiên vừa ý cô ta ơt điểm nào?"

"Cô ta còn không bằng chúng ta, càng đừng nói so với Vũ Phỉ."

"Phụt, ai nha, các cậu cũng không cần nói người ta không đáng một đồng như vậy, lỡ như là lục trà kỹ nữ lâu năm, sao chúng ta có thể nhìn thấu trong chốc lát?"

Ha ha ha ha ha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!