Sau đó không biết từ chỗ nào chui ra mấy người đàn ông mặc đồ đen, nhìn qua cao cấp hơn rất nhiều so với đám tay chân kia, không chút khách khí nào đạp mấy người kia xuống đất, dạy chúng làm người.
"Trở về nói với ông chủ của các anh, Hoàng Đình miếu nhỏ của tôi không chứa được người không tuân thủ quy định."
Tiếng thét chói tai của Lâm Nhan khi người của hội sở ra tay cũng từ từ ngừng lại, lúc này nhìn thấy mấy người kia bị đánh, trong lòng cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trộm kéo kéo tay Tiêu Bạch, nhỏ giọng thúc giục: Đi thôi.
Tiêu Bạch hiểu ý, nhìn nhân viên hội sở cười xin lỗi, rồi lấy ra thẻ đưa qua, lễ phép mở miệng:
"Ngại quá, hôm nay bạn tôi uống hơi nhiều, phần rượu cô ấy phá hỏng, chúng tôi chịu trách nhiệm."
Đợi nhân viên phục vụ quẹt thẻ, nhận thẻ về, hai người xoay người định rời đi.
Đứng lại
Một giọng nói trầm thấp, từ tính gọi hai người lại.
Bước chân Tiêu Bạch dừng lại, Lâm Nhan không biết có phải ảo giác hay không, cảm giác giọng nói kia vừa dễ nghe lại vừa quen tai, nhéo chặt cánh tay Tiêu Bạch theo bản năng, đau đến mức Tiêu Bạch muốn ném cô qua một bên.
Tiêu Bạch cứng ngắc xoay người lại, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xa cách của Tạ Phong Trần thì bỗng nhiên sụp đổ: Tạ, Tạ thiếu.
Đồ đần độn, đây là tự tìm đường c.h.ế. t tìm đến phát điên rồi.
Vậy mà lại là tên đàn ông chó má Tạ Phong Trần à?
Thì ra anh ta đã nhận ra bọn cô.
Cả người Lâm Nhan cứng ngắc, trong lòng gào thét mắng bản thân ra ngoài không xem giờ tốt, bây giờ cô mới không muốn mất mặt trước mặt tên chồng trước chó c.h.ế. t này, cuối cùng quyết định giả chết.
"Quậy xong rồi thì tính chuồn à?"
Vẻ mặt Triển Vọng sững sờ nhìn về phía Tần Thành:
"Tiểu chanh tử, anh trai chúng ta sao lại tự mình quản chuyện này vậy?"
Tần Thành cũng đứng sững một chút nhưng mà sau khi nhìn thấy rõ Tiêu Bạch thì lập tức hiểu ra:
"Mắt mày mù à? Mới vừa nãy không phải nói người kia nhìn quen mắt à?"
"Ai, ai vậy? Anh ta ở nhà nào?"
Nhà họ Tiêu.
"Chết tiệt, tên đó không phải là người có quan hệ rất tốt với Lâm Nhan sao? Vậy người phụ nữ trong n.g.ự. c anh ta là..." Đồng tử Triển Vọng chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú gương mặt người phụ nữ dường như bị tóc che gần hết, sau đó nhỏ giọng nói:
"Hai người này cũng quá ái muội đi! Xem anh trai chúng ta c.h.ế. t rồi à?"
"Chỉ là vợ trước mà thôi." Tần Thành trợn trắng mắt nhìn Triển Vọng, cảm thấy thằng này mất não mẹ nó rồi.
"Không phải, đôi cẩu nam nữ này vừa nhìn đã biết quan hệ không tầm thường! Anh trai chúng ta có phải bắt được nhược điểm gì đó mới thành công ly hôn hay không? Khó trách hôm nay anh ấy mất hứng, thì ra là bị người phụ nữ này cắm sừng rồi..."
Cô ta bị sao vậy?
Ánh mắt Tạ Phong Trần khóa chặt trên người phụ nữ không xương, mi tâm cau chặt lại, có chút ghét bỏ.
Không có chút hình tượng nào, không có chút rượu phẩm nào*.
*Rượu phẩm: nhân phẩm, thái độ sau khi uống rượu say.
"Nhan Nhan uống, uống nhiều, em ấy không phải cố ý, tôi thay em ấy xin lỗi..." Tạ thiếu khí thế quá mạnh mẽ, Tiêu Bạch có chút không chống đỡ được, thật muốn đem tên đầu sỏ tìm đường c.h.ế. t ném ra bên ngoài luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!