Nhưng ngay sau đó, hắn lại nắm chặt cả bàn tay ta.
"Sư tôn, sau này đừng vì người khác mà mạo hiểm nữa."
Ta cười trêu hắn:
"Thế nếu vì ngươi thì sao?"
Nhưng hắn đột nhiên lớn tiếng:
"Vì ta cũng không được!"
Hắn nghẹn ngào, trong giọng mang theo sự run rẩy khó nhận ra:
"Ta suýt nữa... đã mất sư tôn rồi."
"Sư tôn, người quan trọng hơn ta, người quan trọng hơn bất kỳ ai."
27.
Nhưng ta không thể đồng ý với Tạ Lâm.
Ta chắc chắn phải bảo vệ Thẩm Trĩ.
Nhưng điều này lại vô tình chọc giận Tạ Lâm.
Đêm đó, ta bị tiếng hét của Thẩm Trĩ đánh thức.
Mở mắt ra, ta thấy Tạ Lâm đang truy sát Thẩm Trĩ.
Ta sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng chạy tới chắn trước mặt Thẩm Trĩ.
Vẻ hung ác trên mặt Tạ Lâm hơi dịu đi nhưng vẫn không muốn buông tha Thẩm Trĩ.
"Sư tôn, ta sẽ không để người c.h.ế. t vì bất kỳ ai."
"Nàng ta chính là gốc rễ của mọi chuyện, chỉ cần g.i.ế. c nàng ta, chúng ta chắc chắn có thể trở về cuộc sống yên bình như trước."
Thật là một tên phản diện độc ác, cố chấp, u ám, ngươi không bỏ sót một thứ nào.
Ta thở dài, đánh Thẩm Trĩ một cái, khiến nàng ta ngất đi, rồi mới nói:
"Tạ Lâm, ngươi không thấy kỳ lạ sao?"
"Ta rõ ràng ghét nàng ta nhưng lại phải bảo vệ nàng ta."
"Bởi vì nếu nàng ta chết, ta cũng không sống được."
28.
Ta kể hết mọi chuyện cho Tạ Lâm.
Tạ Lâm nhíu mày nghiêm mặt từ đầu câu chuyện, cho đến khi nghe thấy ta từng bị hắn g.i.ế. c c.h.ế. t hết lần này đến lần khác…
Hắn lập tức tái mặt.
Hắn há miệng, hồi lâu mới khàn giọng nói: Sư tôn, ta không...
"Ta tuyệt đối không thể làm hại sư tôn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!