Chương 11: Ngoại truyện Tạ Tri Dật

Đứa trẻ nhà bên hơi ồn ào.

Tiếng cười của nó ồn ào, tiếng khóc của nó ồn ào, cả tiếng nói của nó cũng ồn ào.

Khác hẳn với sự tĩnh lặng không một tiếng động ở nhà chúng tôi.

Giống như bức tường ngăn cách giữa hai thế giới.

Bên này là vùng đất hoang vu không người, bên kia mới là chốn phồn hoa.

Cha mẹ sợ làm phiền tôi, ở nhà luôn không nói chuyện.

Lúc đưa cơm cho tôi, họ cẩn thận từng li từng tí, trong ánh mắt xa cách, phải quan sát kỹ mới thấy được tình yêu sâu đậm.

Tất cả những người đến gần tôi, hoặc là thấy tôi kiêu ngạo nên ghét tôi, hoặc là thấy ta có triển vọng nên nịnh nọt tôi.

Dường như họ đều quên mất, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Tôi chỉ hơi thông minh hơn người thường thôi.

Cho đến khi đứa trẻ nhà bên trèo qua bức tường đó.

Nó cười tươi với tôi: Chào cậu.

"Tớ tên là Thẩm Châu."

Tôi vẫn thấy nó rất ồn ào.

Nó có vẻ rất kiên trì, dù tôikhông để ý đến nó, nó vẫn sẽ đến nhiều lần.

Tôi cũng không đuổi nó đi.

Lần đầu tiên thế giới của tôi.

Thực sự có kẻ xâm nhập.

Chúng tôi giống như hai thế giới, âm thầm giằng co dây dưa.

Sau đó, nó đã thắng.

Tôi đã bị nó kéo từ vùng đất hoang vu đến chốn phồn hoa.

Chốn phồn hoa.

Thẩm Châu vẫn thường kể cho tôi nghe chuyện ở trường.

Nhưng em chưa từng kể với tôi rằng em được nhiều người yêu thích như vậy ở trường.

Có người tứng đứng trước cửa nhà em, lớn tiếng nói thích em.

Em kéo người đó vào trong ngõ.

Ta lặng lẽ đi theo sau, nghe em từ chối người đó:

"Tớ đã có người mình thích rồi."

Là ai?

Sao tôi chưa từng nghe em nhắc đến?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!