Chương 88: Chạm mặt sài lang.

Sau nụ hôn ấy, cả hai người quyết định nghiêm túc ngồi lại với nhau để giải quyết câu chuyện này.

Nam Sa hỏi ả về thân thế của nàng, thân thế mà nàng vẫn luôn chỉ có thể cảm nhận chứ không thể nhớ rõ.

Dạ Lý ngồi bên giường, ả từ từ kể lại mọi chuyện trong suốt hai năm qua kể từ lần đầu tiên gặp gỡ. Nam Sa và ả đã gặp nhau trong tình cảnh buồn cười như thế nào, cả về sự tò mò nơi ả đã kéo Nam Sa ngày càng gần hơn ra sao.

Trong đêm mưa định mệnh ở Sài Gòn đã xảy ra chuyện gì và ở cánh đồng ấy họ đã chạm tới điều chi.

Dạ Lý kể về dì Lệ, người mẹ mà nàng yêu thương kính trọng nhất. Kể về cuộc sống khó khăn nương tựa vào nhau của họ, từng chút từng chút gom góp mang đặt lại vào trong lòng bàn tay Nam Sa như thể một món quà từ quê nhà.

Những câu chuyện không thể khiến nàng nhớ lại nhưng đã làm trái tim Nam Sa thổn thức. Từ sâu bên trong tâm khảm, nàng biết rằng đây chính xác là những gì mình đã lỡ đánh rơi.

"Má của tôi, má Lệ, bây giờ như thế nào rồi?"

Nam Sa cúi đầu khẽ hỏi.

"Dì nhớ em lắm, còn muốn tự mình sang đây tìm em nhưng hoàn cảnh không cho phép, vả lại chị cũng muốn tự mình làm việc này. Sa đừng lo, có má của chị ở quê sẽ chăm sóc tốt cho dì Lệ, chỉ cần chúng ta mau chóng quay về nhà thì hai người họ có thể yên tâm rồi."

Nam Sa trầm mặc không đáp mất một lúc, rồi đột nhiên nàng siết chặt lấy bàn tay Dạ Lý, hướng mắt nhìn ả:

"Làm sao cô đến Paris được?"

À ừm chị... Dạ Lý ngập ngừng, ả cũng không thể nói rằng là nhờ con đường cách mạng dẫn lối.

Nếu là Nam Sa ngày trước thì không hề gì nhưng Nam Sa của bây giờ đã khác, Dạ Lý cũng chưa đến mức mê mị để vô tình làm hại đến hai cô gái kia.

"Chẳng phải cô nói sẽ kể tất cả với tôi à?"

Nàng nhíu mi nhìn ả đầy nghi hoặc.

"À thì... như em thấy đấy, chị tận dụng cơ hội gia tộc Yves tuyển mộ người hầu nên mới có thể sang đây."

"Vậy theo như lời kể của chị thì papa của tôi đã bắt cóc tôi khỏi má Lệ và đưa tôi từ An Nam về Pháp à?"

"Đúng vậy, ông ta đã bắt cóc em. Chị tin chắc em sẽ không bao giờ đồng thuận đi theo mà chưa có bất cứ lời giã từ nào như thế!" Nói đến đây thì biểu cảm của Dạ Lý trở nên tức giận thấy rõ.

Nam Sa buông tay ả ra, nàng tựa lưng vào thành giường, khoanh tay nhướn mày hỏi ngược lại:

"Sao chị dám chắc? Biết đâu Nam Sa thương nhớ papa và muốn sống trong cuộc đời giàu sang như này nên mới ra đi thì sao? Không từ giã cũng là một cách để giã từ, tránh cho đôi bên bịn rịn."

Nghe vậy, Dạ Lý bật cười, ả lắc lắc đầu cảm thán, thầm nghĩ quả nhiên Nam Sa của bây giờ đã không còn giống như Nam Sa ngày trước.

"Nam Sa không phải là người như vậy, em ấy trọng tình trọng nghĩa, niềm vui của Nam Sa là mỗi ngày được sống đạm bạc bên má Lệ, được làm việc để kiếm ra đồng tiền chân chính chứ không phải bỏ mặc mẹ của mình để chạy theo một người cha giàu có.

Em đã quên mất rồi, nếp sống sang giàu này không khiến Nam Sa thoải mái đâu, em chỉ thật sự thoải mái khi được ở quê hương của mình."

Những lời này khiến Nam Sa lại rơi vào trầm mặc, có lẽ Dạ Lý nói đúng, mặc dù sống ở chốn lộng lẫy đầy rẫy kẻ hầu người hạ này nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy bất an.

Dường như đây không phải là cuộc sống thật sự mà nàng mong muốn nhưng ngược lại nàng cũng không biết cuộc sống mà mình muốn sẽ như thế nào.

Dạ Lý nhìn Nam Sa một hồi rồi lại nhàn nhạt nói tiếp:

"Cả ngay món cà phê sữa mà em thích uống mỗi ngày cũng không hẳn do chính bản thân em thích, mà thực chất đó là món uống yêu thích của chị."

Cái gì? Nam Sa kinh ngạc.

"Ừm, hồi chị còn là một cô hai đường hoàng thì ngày nào cũng uống cà phê sữa, sau này em chính là người pha nó cho chị uống. Em biết chị thích cà phê sữa và chính vì chị đã từng cho em uống cà phê sữa của mình nên kỷ niệm đó đã khiến em vô thức yêu thích nó.

Còn việc em cảm thấy thức ăn không ngon miệng là do khẩu vị của Nam Sa vốn không thích những món Tây dương này, thay vào đó em thích thức ăn của người Nam mình, từ nhỏ đã ăn đến quen thuộc....

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!