Chương 2: Đồng ý.

Hôm sau, ả dậy thật sớm, tự nhủ chẳng phải vì trông ngóng ai kia qua nhà mà chỉ do một đêm không ngon giấc khiến ả đành thức dậy lúc tờ mờ mà thôi.

Cha ả, hội đồng Cao như thường lệ mới vừa hửng trời đã ra đồng thăm ruộng, đây là sự cẩn tắc của người làm chủ và cũng là thói quen khó bỏ kể từ khi ông rời nghề thầy giáo cưới con gái Đốc phủ và được chia ruộng đất khai khẩn để bắt đầu nghiệp điền chủ.

Mờ trời, má ả còn ngủ say trong buồng, bọn gia nhân thì chạy đôn chạy đáo lúp xúp như mấy con vịt lo chuyện cơm nước quét dọn cửa nhà. Xếp bằng ngồi trên bộ ngựa gỗ đỏ, ả nhâm nhi tách cà phê sữa nóng thơm lừng đăng đắng, tận hưởng cái khí trời trong trong dịu dịu.

Ngó ra bên ngoài, đằng Đông đã ẩn hiện mấy tia sáng đầu tiên thấp thoáng sau bóng dừa lêu nghêu, chim chóc ríu rít chuyền cành, ôi cái quang cảnh ban mai làm lòng người ta khoan khoái đến lạ.

Con bé ba đứng kế phản phe phẩy quạt, chốc chốc lại ngáp ngắn ngáp dài, mùa này đương độ vào Hè nên tiết trời oi ả, sáng sớm sương còn chưa tan mà không khí chẳng lấy gì làm lạnh lẽo, dù ả đang khoác khăn lụa nhưng vẫn muốn bé ba đứng quạt cho mình.

Phận tôi tớ tội nghiệp, nó buồn ngủ gần chết, cảm tưởng như mí mắt có thể sụp xuống bất cứ lúc nào mà vẫn phải đứng đó hầu cô, đôi khi con nhỏ hay than thở âm thầm rằng

"Giá như mình cũng được sanh ra trong nhà quyền quý thì chắc bẳm sẽ sung sướng giống như cô hai, được ăn no mặc đẹp, chăn ấm nệm êm, không lo thức khuya dậy sớm chực chờ." nhưng cái 'giá như' của nó có bao giờ mà thành hiện thực được đâu...

"Dạ thưa cô hai đói chưa để con biểu mấy đứa nó làm cơm đem lên?"

Khổ thân bé ba, nó dậy sớm theo chủ, vừa buồn ngủ vừa đói muốn rã ruột mà không dám đi lục cơm nguội lót dạ, bởi lẽ có lý nào tôi tớ mà lại ăn cơm trước chủ bao giờ?

Thường bữa nó phải đợi cô hai ăn xong, dọn dẹp tươm tất, chờ khi cô hai đã yên vị đọc tiểu thuyết trong buồng rồi mới tới lượt mình ra đằng sau chái bếp động đũa.

Thường ngày, nó không dám mở lời hỏi chủ trước đâu nhưng sáng nay nó đói quá rồi đành liều mạng buộc miệng hỏi dò.

"Tao chưa đói, mày đi ra ngoài cổng ngó xem con Nam Sa tới chưa?"

"Nam Sa là ai vậy cô hai?"

Ả tặc lưỡi, nghĩ bụng bé ba không biết cũng phải...

"Mày cứ ra ngoài cổng ngóng coi, có con nào da trắng tóc vàng bận đồ nâu thô là nó đó."

Bé ba khó hiểu, nhiều chuyện hỏi thêm.

"Da trắng tóc vàng? Giống như mấy người Tây mình gặp trên Sài thành đó hở cô? Ủa mà, không lẽ nào... cô hai...!?"

Như chợt hiểu ra điều gì đó, con bé ba tá hỏa tròn mắt nhìn ả, khắp miệt xứ này ai mà chẳng biết có một con nhỏ lai Tây tai tiếng ngập đầu, không lẽ Nam Sa mà cô hai nó nói tới chính là nhỏ này ư?

Nếu vậy thì ông hội sẽ đánh nó chết mất nếu biết rằng nó thông đồng cùng cô hai nhà này đưa hạng nghiệt chủng ấy bước chân vào nhà!

Con bé ba thu vai rụt cổ co ro, nó sợ cô hai thì vẫn sợ, nhưng lại càng sợ ông hội hơn, nghe lời ông thì bị cô đánh mà nghe lời cô thì bị ông đập, sao đường nào nó cũng tan xương nát thịt hết vậy? Biết tính làm sao đây?

Thu hết can đảm, bé ba ngập ngừng thưa.

"Dạ, cô ơi... con nhỏ đó với mẹ nó là gia đình tai tiếng, bị đàm tiếu không biết bao nhiêu mà nói, cô cho nó vào nhà là ông rầy chết..."

"Câm miệng, mày dám trả treo với tao hả!? Mau đi ra coi con Nam Sa tới chưa."

Vừa sợ vừa sầu, sầu muốn thúi ruột, nhưng ý chủ là ý trời, nó làm sao dám chống đối? Đành lê chân nặng nhọc như có ngàn cân trì kéo đi ra ngoài cổng phục mệnh, nó rầu tới độ suýt đụng trúng mấy người gia nhân khác ngang qua mà cũng chẳng hay.

Ai ở xứ này mà không biết về câu chuyện oan nghiệt ấy? Câu chuyện về một thôn nữ mồ côi mồ cút lại dây dưa cùng viên sĩ quan người Pháp, kẻ mà năm đó đã ra tay sát hại đày ải không biết bao nhiêu tá điền để cướp đất cướp lúa trắng trợn.

Rồi ngày hắn rời đi khỏi làng, để lại nàng thôn nữ với đứa con còn chưa tượng hình, dân chúng đã trút hết nỗi phẫn hận lên người hai má con họ, tội tư thông quốc tặc sanh ra nghiệt chủng, ôi cái tội lỗi dù có trầm mình xuống dòng sông Hậu cũng không thể rữa sạch nhuốc nhơ.

Con bé ba âm thầm khấn vái, nó vái trời vái đất xui khiến cho Nam Sa đừng bao giờ tới, bằng không thì hậu quả thật sự khôn lường, cơn thịnh nộ của ông hội đồng Cao tuy chẳng mãnh liệt sôi trào như cô hai Dạ Lý, thế nhưng lại xâu xé đay nghiến đọa đày tâm hồn người ta không bao giờ dứt ra được.

May thay ông hội ít khi nào nổi giận, hầu như chẳng thấy ông giận, chỉ là nếu lần đó chính mắt nó không chứng kiến sự việc kia thì... mà thôi, bỏ đi.......

Ông trời chẳng toại lòng người, dẫu ngàn lời van vái thì Nam Sa rốt cuộc vẫn xuất hiện khi mặt trời đã lên hẳn, nắng rọi xuống mặt đất ủ mềm nâng đỡ đôi chân trần nàng nhấc bước.

Nam Sa vẫn vậy, vẫn áo thô vải thường, nhưng đầu nàng đội khăn che kín tóc tai mặt mũi, nhìn dáng bộ cao ráo mới thoáng trông qua làm người ta cứ ngỡ là chàng thanh niên nào nhưng xem kĩ lại mới thấy vóc người thon thả mảnh mai đích thị là một thiếu nữ đương độ thanh tân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!