Giờ khắc cứ liên tục nối đuôi nhau trôi chảy, rốt cuộc cũng đến đêm thực hiện giao hẹn khám phá rạp hát Célébrer bị bỏ hoang, nơi linh hồn đôi vợ chồng chủ cũ vẫn còn đang ám ảnh.
Lê Duy không xuất hiện, Dạ Lý chắc bẳm hắn đã vì chuyện nhà mà quên hẹn hoặc cố tình lờ đi, dẫu sao hắn cũng chỉ là một tên công tử nhát gan như bột, còn trông đợi gì hơn được nữa ngoài dáng vẻ đẹp mã nhưng nội tâm trống rỗng ấy?
Bốn người con gái ngồi trên hai chiếc xe kéo vượt màn đêm rời khỏi Sài Gòn hướng thẳng vùng ngoại ô tiến tới, nẻo đường họ qua sương khuya giăng lối, khí lạnh phảng phất không trung, trên bầu trời thăm thẳm treo cao lững lờ một vầng trăng sáng tỏ, thật đẹp nhưng cũng rọi xuống thứ ánh sáng huyền dị vô ngần.
Ánh trăng vàng phủ lên mái tóc Nam Sa như dát thêm cho nàng một lớp lân tinh, màu bạch kim muôn phần lấp lánh, Dạ Lý ở bên cạnh lén lút ngắm nhìn, nhìn đến mức ngẩn ngơ.
Chợt, chất giọng trầm khàn của gã phu xe cất lên thình lình đánh động Dạ Lý.
"Ra khỏi Sài Gòn rồi, ở đây đồng không mông quạnh, thưa các cô muốn đi đâu?"
Dạ Lý chỉnh sửa lại tấm khăn lụa khoác hờ trên vai, đáp.
"Tới rạp hát Célébrer."
Hả?!!!
Vừa nghe câu rạp hát Célébrer thì gã phu liền kinh hoàng tột độ, hắn dừng lại gấp gáp đến mức suýt chút Dạ Lý đã bị ngã nhào.
"Thánh thần thiên địa ơi! Sao các cô không nói sớm là tới đó? Thôi thôi tôi không đưa các cô tới chỗ quỷ quái đó được đâu!"
Gã phu kéo xe cho Kiều Trang và Thu Phượng cũng dừng lại, nghi hoặc hỏi đồng nghiệp.
"Mấy cô này đi đến rạp hát bị ma ám hả?!"
"Ừ ừ, không đưa được đâu, chúng ta còn phải giữ mạng nuôi vợ con nữa chứ."
Hai gã phu đều tán thành với nhau, nhất định không chịu kéo xe tới đó mặc cho Dạ Lý hứa hẹn sẽ trả gấp ba gấp bốn lần một cuốc.
Kiều Trang cau mày, nói thêm vào.
"Hai chú như thế này mà cũng sợ chuyện linh đàm quái dị đồn thổi nữa à? Cứ kéo xe đi rồi vợ con hai chú sẽ có cả tháng cơm ngon."
Gã phu giọng trầm khàn chấp tay xá cô lia lịa.
"Lạy cô, thà bây giờ quay về còn giữ được mạng, chứ tới đó rồi có khi cơm cúng còn chẳng được ăn."
Vốn dĩ Thu Phượng không tin chuyện ma quỷ hại người, nhưng trông thấy thái độ hoảng sợ quá khích của hai người đàn ông trung niên thì cũng lấy làm thắc mắc, cô hỏi.
"Cớ chi mà mấy chú sợ đến ngần ni? Đã có chuyện chi xảy ra với người đến đó rứa?"
"Thưa cô, hồi trước có mấy kẻ tò mò muốn đến ngó xem gương mặt của người vợ chủ rạp hát, dù bà ta đã trở thành oan hồn nhưng nghe nói vẫn còn đẹp lắm, mấy kẻ háo sắc đó không biết đã thấy cái chi mà sáng sớm hôm sau người ta đi buôn ngang qua chứng kiến cả bọn nằm lăn lê ngoài cổng rạp vừa khóc vừa cười, rốt cuộc tất cả đều hóa điên!
Chẳng bao lâu đều cắn lưỡi tự tử trong nhà thương điên hết ráo... ớn lắm...
"Tuy chỉ là tường thuật lại mà hai gã phu đều đồng loạt rùng mình lạnh gáy, để tiếp lời bạn, gã còn lại cũng thêm vào."Mấy chuyện này không thể đùa bỡn được, thà tin là có chứ đừng giỡn ngươi. Để bọn tôi kéo xe đưa các cô về lại Sài Gòn, đừng tới đó kẻo mang tai họa!
"Nam Sa nghe xong cũng cảm thấy thấp thỏm bất an, nàng nắm tay Dạ Lý lay động khẽ hỏi."Bây giờ tính sao đây cô hai?
"Dạ Lý có sợ không? Hẳn là có, nhưng nhìn sang trông thấy vẻ mặt xấc xược tự tin của Kiều Trang như phổng như không thì bụng dạ ả sôi trào một cơn háo thắng, quyết tâm không thể để thua cho được."Chúng tôi không trở về, hai chú tiếp tục kéo xe thì sẽ có thêm tiền, không thì thôi.Chúng tôi không kéo!
"Hai gã phu dứt khoát, vậy là đành đoạn phải bước xuống xe, bốn người con gái ăn vận áo dài đầm váy vô cùng sang trọng vậy mà bây giờ lại phải đứng chơ vơ bên lề đường mòn nhìn theo bóng dáng hai chiếc xe kéo đang dần dần khuất dạng."Chị chưa từng thấy trò nào chơi khôn như trò này.
"Thu Phượng vén tóc cười cười, tà áo gấm của cô phất trong gió lộng."Không sao, em biết đường mà, chúng ta đi bộ một lát là tới.Có chắc là một lát không?
"Nhìn xuống đôi guốc hơi cao cao của mình và quãng đường xa xa phía trước chỉ toàn bóng cây sỏi đá, tự dưng Dạ Lý cảm thấy ngán ngược....."Một lát" mà Kiều Trang nói hóa ra là gần cả tiếng đồng hồ cuốc bộ, nếu không nhờ đêm nay có trăng tròn vằng vặc tỏ soi thì lối đường hoang vu um tùm này chắc chắn không một ai dám bước ngang qua.
Nam Sa dìu Dạ Lý đi, tựa bên nàng khiến cho quãng đường khúc khuỷu này không còn quá khó khăn nữa, dưới ánh trăng trong in hình đôi bóng, tự dưng Dạ Lý thích lắm cái cảm giác dạo bước bên nhau thế này, nó thi vị đến nỗi ả mong ước đoạn đường hãy còn xa xôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!