Buổi tối tốt nhất có người trông nom, Tôn Nhụy chủ động đề nghị,
"Tôi vốn là lớp trưởng, có trách nhiệm giúp đỡ các bạn trong lớp, hai người các cậu mau về đi. Sáng sớm ngày mai còn có tiết, nếu bị điểm danh, hai người các cậu giúp tôi với Đào Như xin nghỉ một ngày nhé."
Trang Lộ:
"Xin nghỉ cần phải đi tìm thầy y tế, cần nói rõ lý do xin nghỉ, để chúng tôi giải quyết giùm các cậu."
"Cũng đúng. Như vậy tốt hơn."
Ngô Niệm Hi giúp Đào Như lau mồ hôi,
"Chúng tôi đi về trước, cửa ải khó nhất đã qua rồi, ngày mai chúng tôi sẽ quay lại."
Trên đường trở về, trên xe buýt không có ai, Trang Lộ và Ngô Niệm Hi ngồi cạnh nhau, nhìn khung cảnh đường phố rực rỡ lướt qua bên ngoài cửa sổ khiến họ có hơi ngẩn ngơ.
Bệnh viện giống như là một thế giới khác, ở đó dù vui hay buồn cũng thấy như hí kịch cường điệu, khiến người ta có cảm giác giống như đọc kịch bản mấy ngàn trang.
Ngô Niệm Hi cảm thấy có hơi mệt, nàng nhẹ nhàng nghiêng người, tựa đầu vào cánh tay Trang Lộ.
Trang Lộ thoát khỏi sự ngẩn ngơ, hơi thẳng lưng lên,
"Cậu dựa vào vai mình sẽ thoải mái hơn."
Đợi người đẹp Ngô tựa lên vai mình, một vài sợi tóc nhẹ phất qua cổ và chiếc cằm lộ ra bên ngoài của Trang Lộ, Trang Lộ nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu người đẹp Ngô, vuốt sợi tóc hơi vểnh lên.
Bầu không khí giữa hai người tự nhiên và nhẹ nhàng, làm ai đắm chìm trong đó chỉ còn thấy sự thoải mái khó có thể miêu tả được.
Xe buýt lảo đảo lắc lư rời khỏi trung tâm thành phố, chạy tới đại học Kinh Bình.
Đầu người đẹp Ngô hơi trượt xuống, Trang Lộ vội vàng giơ tay ôm vai cô, khi nhìn lại thì thấy Ngô Niệm Hi đã thiếp đi.
Trang Lộ cúi đầu, thứ nàng nhìn thấy là sống mũi thẳng và hàng mi dày như chiếc bàn chải nhỏ, người đẹp Ngô khi ngủ cũng đẹp vô cùng.
Khó trách có nhiều người kiên trì theo đuổi cô như vậy, Trang Lộ đặt mình vào vị trí của Lâm Uân, ngay lập tức hiểu được tâm tình theo đuôi của đàn anh.
Cho đến khi xe chạy đến trạm cuối đại học Kinh Bình, tài xế đỗ xe xong bèn duỗi người.
Trang Lộ giống như dỗ dành một bé động vật nhỏ, nhẹ nhàng gọi Ngô Niệm Hi vài tiếng.
Thấy Ngô Niệm Hi ngủ ngon lành, nàng dứt khoát cẩn thận bế người đẹp Ngô lên.
Lúc xuống xe, đương nhiên khiến tài xế trợn mắt há hốc mồm, tài xế xe buýt nói một câu,
"Bạn học, sức cháu mạnh quá."
Trang Lộ nhìn ông ấy bằng ánh mắt
"cảm ơn đã khen, thật tinh mắt".
Đã gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, trên đường không có ai, Trang Lộ ôm Ngô Niệm Hi đi một mạch qua bức tượng đồng trên con đường lớn trước cổng chính, băng qua cánh đồng tránh đi gió bấc gào thét, dạo bước trên con đường rậm rạp cây xanh, nghe gió thổi qua lá ngô đồng hiu hiu xào xạt, Ngô Niệm Hi mới từ từ tỉnh giấc.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là cây ngô đồng cao lớn, màu đen sẫm pha lẫn chút xanh, cô có chút mơ hồ không biết hiện tại là ngày hay đêm. Gió đêm thổi qua, như đôi bàn tay mềm mại vuốt ve má cô.
Giây tiếp theo, cô nhận ra mình đang di chuyển, đang ở trong vòng tay của Trang Lộ!
Tay cô không nhịn được mà nhích lên một chút, chạm vào những nơi trên người Trang Lộ đều đã gầy đi, chỉ duy nhất một chỗ còn đầy đặn. Bùm một tiếng, cô biến thành một con thỏ đỏ ửng giống như bị nấu chín.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!