Trong phòng bệnh, Ngô Niệm Hi cũng đang trải qua những gì Trang Lộ vừa mới trải qua.
Ngay khi cô bước vào cửa, đã cảm nhận được ánh mắt chăm chú đến từ những giường bệnh khác, quan sát cô đi đến giường bệnh Đào Như kéo màn che lên, tiếng xì xào bàn tán lại tiếp tục.
Ngô Niệm Hi nghe thấy có người nói:
"Thấy chưa, đều là bạn học đến thăm nó, tôi thấy con bé đó chắc chắn chưa nói cho người nhà biết đâu."
"Ôi, nếu con gái tôi làm chuyện này sau lưng tôi, tôi nhất định tức chết luôn!"
Ngô Niệm Hi khẽ nhíu mày, hỏi Đào Như, Ổn chứ?
Sắc mặt Đào Như tái nhợt, cười gượng,
"Cũng không quá khó chịu."
Không quá khó chịu, cũng tức là thật ra tôi rất khó chịu.
Ngô Niệm Hi thở dài trong lòng, ngồi ở mép giường của nàng, cô không phải Trang Lộ, thực sự không thể nghĩ ra câu an ủi khéo léo nào.
Ngô Niệm Hi dường như bẩm sinh đã biết cách sử dụng ngôn từ để đạt được mục đích của mình, bất luận là uy hiếp người khác cũng được, hay là an ủi người khác cũng được.
"Cậu buồn cái gì chứ? Cậu cảm thấy chịu khổ thế này là vô ích hay vẫn cảm thấy không nỡ từ bỏ?"
Đào Như ngỡ ngàng,
"Tôi không biết, nói thật tôi cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, rồi cảm thấy bản thân thật đáng đời, lại cảm thấy bản thân thật đáng thương, tôi không biết sao nữa."
"Ừm, cậu mới mười chín tuổi, sao có thể biết hết mọi thứ được, tôi vẫn luôn cảm thấy cuộc đời mỗi người đều có quá trình thử nghiệm, đi sai bước cũng không đáng sợ lắm."
Một câu ngắn gọn, nhưng lại an ủi Đào Như rất tốt, sự ngỡ ngàng hoảng hốt trong mắt nàng loé lên tia sáng,
"Ngô Niệm Hi, có khi nào ngày mai tôi chết không?"
"Sẽ không, đây là bệnh viện chính quy, hơn nữa tôi cũng có tìm đàn chị của bác sĩ Tôn trên mạng, rất nổi danh."
"Chị ấy nói ngày mai sẽ lấy cây kim chọc thẳng vô bụng tôi, sau đó tìm vị trí cuống rốn bơm thuốc vào, thuốc đó có độc, sẽ làm thai nhi chết đi, sau đó còn làm tử cung co bóp, tôi sợ lắm, tôi còn cảm giác mình thật sự đang giết người."
Nói đến cái đề tài này, Ngô Niệm Hi trầm mặc, cô chỉ có thể đứng dậy kéo chăn cho Đào Như, che lại cần cổ lộ ra bên ngoài.
Chủ đề này quá sâu xa, không phải là thứ cô gái mười chín hai mươi tuổi có thể suy nghĩ thấu đáo, thậm chí Ngô Niệm Hi còn không rõ chính mình tuân theo quan điểm gì.
Lúc thì cô cảm thấy giữ lại đứa nhỏ này chính là huỷ hoại cuộc đời Đào Như, lúc thì lại nghĩ dù sao cũng là một sinh mệnh sống trong bụng nàng ấy, chỉ cần thêm sáu bảy tháng nữa là nó có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới này.
Hai dòng suy nghĩ đánh nhau trong đầu cô, cô nghĩ rằng làm người chẳng phải nên ích kỷ một chút hay sao, rồi lại nghĩ rằng chung quy vẫn là do người lớn không có trách nhiệm làm liên lụy đến trẻ con.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghe bên ngoài có người nói rằng: "Trước đây tôi khám ở một bệnh viện khác, mà bệnh viện đó buồn cười lắm. Họ đặt phòng khám vô sinh và phòng phá thai sát vách nhau.
Người đến khám ngồi trong khu vực chờ, một số là không muốn có con, còn một số thì làm mọi cách nhưng vẫn không thể có con. Tôi thấy có một người phụ nữ cứ nhìn chằm chằm vào những ai đi vào phòng phá thai, hai mắt xanh rờn.
Thế giới này đúng là không công bằng, ai cũng có số phận của mình, người muốn thì không có, còn người không muốn thì lại có liên tục."
Trong thời khắc này, Ngô Niệm Hi nhớ tới vận mệnh mà cô Thường nhắc tới trong môn Lịch sử văn học nước ngoài, dường như mỗi người đều là Oedipus, đều sống trong một cái lồng, trên con đường đã được định sẵn, gặp những số mệnh đã được định sẵn, do đó họ cảm thấy đau khổ, bàng hoàng, tuyệt vọng.
Vận mệnh, rốt cuộc là thứ trêu ngươi cỡ nào?
Ngô Niệm Hi miên man suy nghĩ một hồi, nhìn Đào Như ủ rũ uể oải, đành vực dậy tinh thần an ủi nàng:
"Cậu có biết nước H không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!