Chương 4: (Vô Đề)

Vì muốn hoàn thành cốt truyện, ta đành phải mời Bùi Ngự đến đình nghỉ mát gần đó để thưởng trăng.

Dù sao cặp song sinh kia cũng đã mất, nhiệm vụ vẫn phải tiếp tục.

Hắn ngồi sau bàn, hai tay tùy ý đan vào nhau đặt trên mặt bàn, trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng, đặc biệt là những đường vân tự nhiên ở các khớp, quả thực đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Đôi tay vốn nên dùng để làm những việc tao nhã này, vậy mà lại xé nát một con bạch tuộc lớn gấp mấy lần cơ thể?

Rốt cuộc logic đằng sau là gì?

Đêm khuya mờ ảo, ánh trăng dịu dàng.

Nếu ở hiện thực, đây hẳn là một đêm tuyệt đẹp, thế nhưng đối diện với hình người quái dị đang im lặng cách đó không xa, ta chỉ có thể nói lời sến súa mà trái lòng: Trăng đẹp thật đấy.

Bùi Ngự im lặng.

Mặc dù đôi mắt ấy ẩn hiện dưới lớp khăn che mặt, ta vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo, chỉ đành tiếp tục cố gắng thêm một câu nữa:

"Giống như chàng vậy."

Lời vừa dứt, đôi tay trước mặt bỗng nắm chặt: Thật sao?

Phải.

"Vậy tại sao đêm tân hôn nàng vén khăn che mặt của ta, sau đó lại không bao giờ tìm đến ta nữa?"

Ta: ... À thì...

Người thiết kế trò chơi này thật sự quá sức tưởng tượng, thiết lập tự sát này thật quá đáng!

Ta đang định lấy cớ trẻ người non dạ để lấp l.i.ế. m cho qua chuyện, đối phương bỗng thở dài một tiếng, bóng của hắn bị ánh trăng kéo dài ra, chắn ngang trước mặt ta, như một vực thẳm đen tối.

"Thôi vậy... Đây là lần đầu tiên có người mời ta ngắm trăng, đừng để lãng phí đêm đẹp này."

Vừa dứt lời, bảng điều khiển lại hiện lên thông báo: [Độ hảo cảm của Bùi Ngự +5, độ hảo cảm hiện tại 70/100]

???

Vậy cũng được sao?

Chưa kịp để ta hiểu rõ logic đằng sau, hắn đã thản nhiên nói:

"Đêm nay có trăng, có gió, mà lại thiếu tiếng nhạc... Tử Đô nguyện đàn cho thê chủ nghe."

Nói xong, hắn vẫy tay về phía bóng tối.

Ngay sau đó, một cây đàn ngọc được người hầu dâng lên.

Bùi Ngự vung tay áo, gảy dây đàn, dường như thực sự muốn tấu một khúc.

Thấy hắn hứng thú, ta cũng chỉ đành tùy ý lắng nghe, nghĩ bụng đợi hắn đàn xong rồi moi thông tin từ miệng hắn cũng không muộn.

Ai ngờ tiếng đàn vừa vang lên, ta bỗng cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Trò chơi thực tế ảo thường tác động trực tiếp đến não bộ, vì vậy ngũ quan và trải nghiệm trong hiện thực không khác biệt là bao.

Gần như ngay sau đó, ta không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ ngày càng nặng nề, lập tức gục xuống bàn.

Tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!