Chương 3: (Vô Đề)

Vừa nói, ta vô tình liếc thấy khăn lau mồ hôi màu đỏ trên eo hắn, trông có vẻ quen mắt, liền đưa tay chỉ: Kia là vật gì?

Đối phương thấy ta hỏi, rụt rè cởi khăn lau mồ hôi, run rẩy đưa cho ta.

Ngay sau đó, vật phẩm bỗng hiện ra một khung đối thoại: [Khăn lụa của A Xích và A Bích, giống như chủ nhân của bọn họ, là một đôi]

Một đôi?

Ta vội vàng tháo khăn lụa trên cổ mình ra so sánh, quả nhiên giống hệt!

Tim ta đập thình thịch, vội vàng quay người lại soi gương, dưới ánh trăng sáng tỏ, chỉ thấy một vết bầm tím hằn sâu trên chiếc cổ trắng nõn, gần như siết chặt cả cổ!

Chết tiệt!

Hai huynh đệ song sinh phía sau ôm chặt lấy nhau, vừa lau nước mắt của nhau, vừa run rẩy cầu xin:

"Thê chủ, xin người hãy trả lại đồ cho chúng ta."

Ta còn chưa kịp phản ứng, một bàn tay trắng bệch đã vươn ra trước mặt ta.

Mấu chốt là, đối phương rõ ràng đang đứng cạnh tường, cánh tay lại vắt ngang qua cả căn phòng, gần như dài đến mấy mét, điều này làm sao có thể?

Ta run rẩy đặt một chiếc khăn lau mồ hôi lên đó, tuy nhiên hai huynh đệ song sinh vẫn không hài lòng, giọng nói ngược lại càng thêm the thé.

"Chúng ta là một đôi! Thiếu một cái cũng không được!"

Ta vừa định ném chiếc khăn còn lại qua, thì hai người bọn họ đang ôm nhau không rời, điên cuồng gào thét, thân thể dần dần xoay tròn vặn vẹo!

"Chúng ta không thể tách rời, thê chủ, xin người ——"

Xin người a a a ——

Đây là cảnh tượng kỳ dị mà người ở thế giới hiện thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Tứ chi của bọn họ càng lúc càng dài, trơn nhẫy chất đống hai bên người, hai cái đầu lắc lư, cổ thon dài rũ xuống vô lực, miệng dần dần mở to hết cỡ, gần như xẻ đến tận ngực!

Ta không nói gì.

Nhưng đôi chân ta lại như có ý thức riêng, chủ động đưa ta đến bên cửa sổ.

Trước khi con mực người khổng lồ kia kịp phản ứng, ta vo tròn chiếc khăn lau mồ hôi còn lại, hung hăng ném vào khuôn mặt đang tan chảy kia.

Cút đi!

Sau đó đẩy cửa sổ ra, nhảy ra ngoài!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Ta vừa mới lao ra ngoài được vài mét, phía sau liền truyền đến mấy tiếng nứt vỡ, cửa phòng đã ầm ầm đổ sập!

Không còn cách nào khác, ta chỉ đành men theo hành lang chạy ra ngoài.

Bên ngoài không có lấy một bóng người hầu, chỉ có gió lạnh rít gào xuyên qua khu vườn đêm khuya thanh vắng, cùng với tiếng bơi lội ngày càng gần phía sau.

Đây chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Điều đáng sợ nhất là, vận động mạnh sẽ làm tiêu hao máu!

Nhìn thấy thanh m.á. u trên đầu đang dần rút ngắn lại, ta không nhịn được mà chậm bước chân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!