Nhấc chân lên, ta bước vào sảnh trước.
Trong thoáng chốc, ta như trở về ngày đầu tiên đăng nhập vào trò chơi.
Không sai.
Nơi này bốn phía treo đầy những câu đối trắng, trước linh đường bày biện vài loại quả cúng, thức ăn cúng, hai bên đặt một đôi chân nến, chính giữa là một chiếc quan tài sơn son thếp vàng được mở nắp, mọi thứ đều được sắp xếp giống hệt như ngày hôm đó.
Mọi thứ trông thật quen thuộc.
Trong đại sảnh đứng đầy người, chen chúc nhau, họ vây quanh quan tài thành nhiều vòng, đang nhìn vào bên trong một cách đờ đẫn, dường như đang chiêm ngưỡng di dung của người đã khuất.
Nếu đây là thủ tục bắt buộc, vậy ta có nên đến xem một chút không?
Nghĩ đến đây, ta đưa cây dù đỏ và khăn tay cho Đại Vĩ và Ngọc Tử:
"Ta đi qua xem trước một chút, các ngươi chú ý tình hình xung quanh."
Hai người liên tục gật đầu.
Trước khi đến gần, ta vẫn giữ một phần cảnh giác.
Gói đồ của Tô Chiêu Muội nhẹ tênh, mở ra xem, bên trong là một chiếc mặt nạ trắng toát, cầm trên tay nhẹ bẫng.
Ta đeo mặt nạ lên, cũng học theo mọi người xung quanh, đưa mắt nhìn vào trong quan tài.
Nằm bên trong ấy nào phải yêu ma quỷ quái, mà là một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo thanh tú, tựa như đang chìm vào giấc ngủ say, trên cổ còn in hằn một vết siết...
Kia, chẳng phải là chính ta hay sao!
Chớp mắt sau, trước mắt ta trời đất quay cuồng, góc nhìn bỗng chốc thay đổi!
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, bỗng hóa thân vào chính mình.
Dù nhắm mắt lại, vẫn cảm nhận được những ánh mắt dò xét đầy ác ý xung quanh.
Là những người kia đang ngắm nhìn ta.
Mỗi ánh mắt nhìn vào ta đều như những mũi tên độc, gặm nhấm tinh thần ta.
Ta cảm nhận được sinh lực đang dần bị rút cạn, mí mắt nặng trĩu, chẳng muốn mở ra.
Chẳng lẽ... ta lại phải c.h.ế. t thêm một lần nữa sao?
Người c.h.ế. t hóa quỷ, quỷ c.h.ế. t hóa lệ...
Thực tình mà nói, nếu lần này hồn lìa khỏi xác, ta cũng chẳng dám chắc mình có thể sống lại!
Trong lúc nguy cấp tìm cách thoát thân, ta bỗng nhớ tới một điều – lúc này trên mặt ta vẫn còn đeo chiếc mặt nạ với công dụng bí ẩn.
Thế rồi, dưới những ánh nhìn như thiêu như đốt, ta mở mắt ra.
Ngay khi bốn mắt chạm nhau, khuôn mặt xa lạ trước mặt đang nhìn chằm chằm ta bỗng há hốc miệng!
Chỉ thấy cái miệng ấy càng lúc càng rách toạc, lan rộng đến tận mang tai, m.á. u tươi phun ra như suối, rõ ràng đang phải chịu đựng đau đớn, nhưng hắn ta lại không thể rời mắt khỏi ta, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ quái dị từ cổ họng!
Ta lại chuyển hướng nhìn sang một bên khác.
Kia là một kẻ quái dị với trán mọc đầy mắt kép.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!